- Tóc em cũng mỏng, lau bằng khăn  hong gió chút là khô ngay. – Cô trả lời.
- Hôm nay em   mà về muộn ? – Anh nhấp một ngụm rượu và hỏi.
- Em đến bệnh viện thăm bạn. Là bạn mới quen thôi, cô  là thư ký của , Thẩm Thu. – Hạ Vân Thanh thật thà đáp.
- Thư ký của  cũng tranh thủ giao lưu ghê nhỉ? – Anh nheo mắt.
- Không, cô    quan hệ giữa chúng , bọn em gặp  đầu là ở buổi phỏng vấn,  đó tình cờ gặp thêm vài   cổng công ty.
- Ừ. Anh đùa thôi. Mà công việc ở đó  phù hợp với em ? Thấy em    lâu mà trông em xơ xác quá. – Anh cau mày.
- Haha, bạn em cũng  em  đó. Do tính chất công việc thôi, em  ngoài đường nhiều nên . Từ từ sẽ quen thôi. Không  áp lực thì  trưởng thành . Hơn nữa,   mà em  thể vất vả hơn  chứ.
Cô  công nhận những  sếp lớn như Trần Quân Nghị dù  bận bịu, áp lực đến mấy thì ngoại hình của họ vẫn luôn láng lẫy, thu hút, chỉn chu, cứ như họ chẳng  gì . Cùng lắm chỉ thấy vài nếp nhăn  áo sơ mi. Họ  bí kíp gì ?
Trợ lý Lâu Nam của  cũng , lúc nào cũng nở nụ   môi,   mà cứ  cảm giác như    chơi , vui vẻ lắm dù rằng cô   kế của  chất một đống việc lên vai   trợ lý .
Có tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng . Hạ Vân Thanh sực nhớ , vội vàng bỏ chạy  trong khiến Trần Quân Nghị hụt hẫng,  nhịn  tò mò, tiến  lan can và rướn cổ  sang.
Lát ,  thấy cô bưng cái mâm nhỏ chứa nhiều món ăn  ban công với vẻ mặt thích thú. 
Đột nhiên, uống chút rượu  thì   thèm đồ nhắm. Suy cho cùng, ban nãy  ăn ít nên  dày vẫn còn trống nhiều lắm. Hơn nữa, thức ăn mới  hâm nóng nên mùi  thơm. Không lẽ bây giờ  sang ăn ké cô, dù  thì, cô nhỏ con như ,   thể ăn hết cái mâm đó chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-cua-nguoi-dan-ong-tung-bat-nat-toi/chuong-68-hoi-han-2.html.]
- Em dặn  bảo nhà bếp chừa em ít thức ăn thôi, nhưng giờ nhiều quá. Làm  đây? – Cô  sang ,  méo mó.
- Ừ, nhiểu thật, giống như khẩu phần của hai . – Trần Quân Nghị tỏ  bình tĩnh nhưng nội tâm đang gào thét,  cô mở miệng mời  ăn cùng.
- Giá mà   ăn nhỉ? Anh  thể ăn thêm ? – Cô gượng , dò hỏi.
- Chắc là  thể phụ em một chút.
Anh đưa ly rượu cho cô cầm giúp  nhanh nhẹn trèo qua lan can. Hạ Vân Thanh tủm tỉm , lùi . 
Nếu ai đó trong công ty thấy hình ảnh  của , hẳn sẽ  thể tin . Anh là tổng giám đốc mặt lạnh, cao quý và nghiêm khắc như  nhận của   ở công ty nhưng khi ở nhà,  mặt cô,  chỉ là một   trai đúng nghĩa.
- Tối nào  cũng  uống một ly như  ? – Cô hỏi.
- Không thường xuyên, khi nào áp lực thì uống chút cho dễ ngủ thôi. – Anh đáp.
Vì chỉ  một đôi đũa nên Hạ Vân Thanh nhường , còn cô dùng thìa. Cả hai cùng lúc gật đầu mời   tập trung ăn. 
- Em   uống chút rượu vang ? Rượu   chát lắm , ngọt, dễ uống. – Anh lên tiếng.
Cô   uống loại rượu đắt tiền. Còn cô,  giờ thi thoảng  buồn cũng chỉ uống vài lon bia và rượu vang bình dân. Cô cũng  thử hương vị của thứ rượu vang thượng hạng mà cô chỉ  thể tưởng tượng qua các bài review  mạng.
- Vậy, em uống một chút thôi. – Cô cắn môi, gật đầu.