- Đợi anh, anh về phòng lấy rượu.
Dứt lời, Trần Quân Nghị đứng lên, thoăn thoắt leo lên lan can. Hạ Vân Thanh lắc đầu nhìn theo. Anh có thể đi vào phòng cô để sang phòng anh mà.
Hay là anh khoái leo trèo nhỉ? Cũng đúng, nếu cô nhớ không lầm thì anh tuổi con khỉ.
Loáng cái, anh trở lại với chai rượu và chiếc ly. Sau khi rót cho cô một ít, anh cẩn thận dạy cô cách uống.
- Em cầm ở chân ly để nhiệt độ từ tay em không làm thay đổi vị rượu, lắc nhẹ như thế này.
- Thật cầu kỳ. – Cô bật cười.
- Nào, cụng ly. – Trần Quân Nghị nâng ly rượu của anh lên.
Hạ Vân Thanh ngoan ngoãn chiều ý anh. Hai chiếc ly va vào nhau phát ra một âm thanh trong trẻo thật khẽ.
Cô vô tư đưa ly lên môi nhấp một ngụm, cảm nhận vị ngon ngọt quyến rũ của nó. Cô không hề biết rằng người đàn ông bên cạnh đang liên tưởng khung cảnh này với khung cảnh trong lễ đường, lúc cô dâu và chú rể uống rượu giao bôi.
- Thế nào? – Anh hỏi.
- Ngon quá, thơm nữa. – Cô gật gù khen ngợi.
Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện và ngắm sao trời. Thành phố phủ vàng ánh điện nên chỉ có thể nhìn thấy vài ngôi sao hiếm hoi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-cua-nguoi-dan-ong-tung-bat-nat-toi/chuong-69-bua-toi-duoi-troi-sao-1.html.]
- Sáng nay, lúc cái đèn chùm rơi, em sợ c.h.ế.t khiếp, may là anh không sao? – Cô đặt ly rượu xuống và nói.
- Ừ, anh sẽ không cho treo lên nữa. Lúc đó cử tưởng trời sập. – Trần Quân Nghị hài hước đáp.
Khi thấy Trần Quân Nghị ngày càng cởi mở hơn, Hạ Vân Thanh liền chớp thời cơ, kể cho anh nghe về cô hầu gái Minh Nguyệt tội nghiệp. Cô cũng bày tỏ mong muốn của mình, xin anh cho cô ấy vào làm việc trong nhà, tránh tiếp xúc với nắng.
- Chuyện nhỏ thôi, anh sẽ bảo quản gia sắp xếp. Mà em muốn cô ấy làm việc gì? Vì em cảm thấy cô ấy thật tội nghiệp, nên anh sẽ cho em quyết định. – Anh nhìn cô đắm đuối, đôi mắt chứa đầy ý cười.
- Em thấy chị Lê Nhu là người chịu trách nhiệm nhiều nhất cho cuộc sống ở nhà của anh và em. Lượng công việc cũng nhiều hơn người khác. Hay là để Minh Nguyệt làm những việc như giặt ủi quần áo, lau giày và dọn phòng của anh và em. Cô ấy cũng có thể chuẩn bị bữa ăn khuya cho anh mỗi khi anh thức đêm làm việc. – Cô đề xuất.
- Được, nhưng tạm thời cứ để Lê Nhu kèm cô ấy một thời gian, nếu anh thấy không ổn thì sẽ chỉ cho cô ấy phụ họa trong bếp thôi. Thực ra, anh chỉ vừa ý với mỗi Lê Nhu. Cô ấy giống thư ký đời sống vậy.
- Vâng. Cảm ơn anh.
Cô biết Trần Quân Nghị kỹ tính trong các vấn để ăn mặc, vệ sinh. Nếu không, anh sẽ không thể xuất hiện trước công chúng với hình ảnh không có tỳ vết như vậy. Cô thì xuề xòa hơn nhiều. Suy cho cùng, quạ làm sao so được với công.
- À mà, anh chàng nhân viên đi cùng em. Ý anh là…
- Anh ấy tên Tuấn Khải. Nhiệm vụ lần này em được phân công làm cùng anh ấy. – Cô nhanh nhảu đoán ý anh và nói.
- Ừ, lúc đó thấy anh ta bảo vệ cho em như vậy, chắc là không chèn ép hay bắt nạt em đâu nhỉ? – Anh muốn hỏi hai người có phải là đang trong mối quan hệ mờ ám, trên tình bạn, dưới tình yêu không nhưng rốt cuộc lại hỏi câu này.
- Không có, anh ấy hòa nhã với tất cả mọi người, chỉ bảo em rất nhiều. Giống kiểu anh trai nhà người ta. – Cô chỉ vào anh và nói.