Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Khi chuông báo thức reo  thứ hai, Hạ Vân Thanh mới tỉnh dậy. Cô  ngáp dài  rời giường,  nhà vệ sinh. 
Đêm qua, vì uống chút rượu mà cô ngủ  ngon. Tuy  thì cô   ý định lạm dụng thức uống đó để vỗ về giấc ngủ. 
Cô nhớ  chỉ uống hai ly, ít hơn nhiều so với Trần Quân Nghị nhưng cuối cùng, cô  ngủ quên lúc nào chẳng .
Vừa  đồ, chải tóc xong thì bên ngoài vọng đến tiếng gõ cửa. Khoảnh khắc cánh cửa mở , Hạ Vân Thanh  thấy gương mặt dịu dàng của Lê Nhu.
- Bà chủ bảo  lên gọi cô chủ, sợ cô chủ ngủ quên.
- Em xuống liền đây. 
- À,   cô chủ dùng bữa xong thì cứ gọi  lên dọn nhé. Đừng tự  mang xuống bếp. Đó là công việc của . Lúc  định lên phòng cô,  ngang nhà bếp thì thấy cô  đưa khay xuống . – Lê Nhu nhoẻn miệng . Cô buộc    để tránh việc Hạ Vân Thanh  đoán già đoán non.
Hạ Vân Thanh thở phào nhẹ nhõm. Vốn cô đang tự hỏi ai là   dọn khay thức ăn. Suy cho cùng, sẽ   lắm khi ai đó phát hiện  cô và  kế cùng uống rượu trong phòng. 
Có lẽ cô nên học cách từ chối những lời mời như  từ . Thật may khi Trần Quân Nghị hành động mà   ai  thấy.
- Hôm nay con dậy muộn ? – Phương Tiểu Kiều hỏi ngay khi thấy con gái    bàn.
- Con ngủ ngon quá. – Cô đáp, đôi mắt len lén  sang  đối diện. Cô đoán đêm qua là   bế cô lên giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-cua-nguoi-dan-ong-tung-bat-nat-toi/chuong-71-bo-truyen-ve-tinh-yeu-cua-nguoi-anh-ke-1.html.]
- Biển  xe của con  ,  cần chạy cho kịp xe buýt nữa. – Trần Quân Nghiêm lên tiếng.
- Vâng ạ. 
Hạ Vân Thanh vui vẻ dùng bữa sáng  nhanh chân chạy đến ga  xe. Sau khi vuốt ve cái biển mới tinh, cô cắm chìa khóa  và khởi động.
- Lái từ từ thôi, đường thành phố đông xe,  giống ở quê . – Giọng  trầm khàn của Trần Quân Nghị vang lên  lưng cô.
- Vâng. – Cô  ,  rạng rỡ và nhấn ga phóng .
Trần Quân Nghị  theo bóng lưng cô, thở dài, lắc đầu. Xem cái nết chạy xe của cô thì hình như cũng   dịu hiền cho lắm. 
Anh đưa tay bóp trán. Hôm qua, vui quá nên  uống  nhiều, thành thử sáng nay đầu  choáng nên  thể tự lái xe. 
Bình thường, nếu   di chuyển nhiều trong ngày vì các cuộc họp  cuộc hẹn với khách hàng, chỉ cần  từ nhà đến công ty thì  thích tự  lái xe hơn.
Vì  xe máy nên Hạ Vân Thanh đến công ty sớm hơn thường lệ. Chỉ một đoạn đường từ sảnh chính đến phòng kinh doanh cũng đủ cho cô  hơn ba câu chuyện về chuyện tình của thư ký và tổng giám đốc. 
Xem , sự cố hôm qua  khơi dậy niềm cảm hứng sáng tác cho các nhân viên. Họ thành những nhà kể chuyện hết . 
Bản  Hạ Vân Thanh tự  Thẩm Thu   cửa bước  nhà họ Trần. Ngoài một ánh trăng sáng thuở thiếu niên, cũng  thể gọi là thanh mai trúc mã tên Lý Nhược Hân  thì  kế của cô còn  một vị hôn thê,  hôn ước từ bé.