- Ra ngoài . 
- Hả? – Lâu Nam theo phản xạ hỏi  ngay khi  sếp đuổi   ngoài.
- Không  lát nữa  cuộc họp ? Đi kiểm tra phòng họp xem  thứ   ? – Trần Quân Khi đan các ngón tay  , đặt lên bàn, cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng nội tâm  đang gào thét,  nhanh chóng ném Lâu Nam  khỏi cửa.
- À, .
Lâu Nam nhanh chóng chạy bay chạy biến dù đang thắc mắc. Suy cho cùng, hôm nay chỉ là một cuộc họp nhanh thường lệ giữa tổng giám đốc và các phòng ban trong công ty. 
Có gì nghiêm trọng đến mức trợ lý tổng giám đốc như    kiểm tra phòng họp  chứ? Đó   là việc của .
Dù , Lâu Nam vẫn tiến đến phòng họp ở ngay tầng , tựa cửa, nhàm chán  các nhân viên đang tất bật sắp xếp hồ sơ, nước non, trái cây, điều chỉnh máy chiếu, màn chiếu…
Lúc , trong căn phòng đóng kín, Trần Quân Nghị cũng  khui kiện hàng . Thế nhưng, khi   thứ bên trong, mắt  gần như rơi  khỏi hốc mắt.
- Cái… cái gì đây? Sao cái bìa  giống ? – Anh chau mày, cố nhớ  cái bìa truyện của Hạ Vân Thanh.
Tuy ,  vẫn cầm một cuốn lên và lật bừa một trang. Kết quả là mắt  gần như  mù, huyết áp  tăng vọt và  lập tức đóng cuốn truyện . 
Lúc ,  mới  kỹ tựa truyện. Hóa  là một cuốn truyện khác, tựa truyện khác một vài chữ. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-cua-nguoi-dan-ong-tung-bat-nat-toi/chuong-85-giao-nham-hang-1.html.]
Kiểm tra các cuốn còn , Trần Quân Nghị chán nản khi nhận  họ giao nhầm cả một bộ,   nhầm một cuốn. Lần đầu  mua hàng online nhưng  xui xẻo thế . 
Được ,  từ bỏ,    ý định  truyện tranh nữa. Anh yêu Hạ Vân Thanh và  chinh phục cô,  cô chấp nhận con  thật của ,  cần  chép bất kỳ hình mẫu nào.
Sau khi dán  thùng hàng,  gọi cho Lâu Nam, yêu cầu mang thùng hàng xuống và gởi trả  về địa chỉ giao hàng. Dù  thì,  cũng   thứ văn hóa phẩm   bất kỳ ai trong công ty  thấy. 
Nếu đưa cho mấy bà lao công bán đồng nát, kiểu gì các bà  cũng tò mò khui thùng  xem,  nhất là ném  khỏi công ty.
Trong khi Lâu Nam đang ôm thùng truyện rời văn phòng tổng giám đốc thì tại phòng kinh doanh,   đang đùn đẩy  khi trưởng phòng yêu cầu một   cùng cô đến cuộc họp. 
Thường thì phó phòng sẽ  nhưng hôm nay    bệnh, xin nghỉ phép, và  nhân viên  cận của trưởng phòng cũng xin nghỉ vì lý do cá nhân, thế nên, những  khác mới  cơ hội.
- Gì ? Không  mấy đứa hâm mộ tổng giám đốc lắm ? Giơ tay lên nào. Có cơ hội   mặt   ở  cách gần mà  từ chối ? – Trưởng phòng khoanh tay,  khắp một lượt những gương mặt đang chằm hăm  máy tính, hồ sơ.
- Thôi nào, chỉ họp  nửa tiếng thôi. Nếu  ai xung phong thì  sẽ chỉ định đấy. – Trưởng phòng tiếp tục  động viên  đe dọa.
Không  ai tình nguyện cả. Ừ thì, họ đều ngưỡng mộ sếp tổng vì tài giỏi,  trai, chân dài, eo thon, giọng  trầm khàn quyến rũ, câu hồn. 
Thế nhưng đó là một chuyện, còn    phê bình, góp ý, chỉ trích, thậm chí mắng mỏ thì chẳng ai thích cả. 
Nửa tiếng trong đó dài như nửa thế kỷ . Ngay cả mấy lãnh đạo lớn tuổi  đến  họp còn than thì họ dại gì mà chui  rọ chứ?