Ký ức của Hạ Vân Thanh  về cái đêm kinh hoàng cách đây nhiều năm về . Khi cánh cửa nhà vệ sinh của trường mở tung và  thấy , lúc đó, cô mới dám buông xuôi và ngất . 
Có lẽ đêm đó,  còn bận rộn chạy tới chạy lui trong bệnh viện hơn bây giờ.
Trong khi y tá xử lý vết thương và bôi thuốc, Hạ Vân Thanh rụt rè mượn điện thoại của Dương Quang để nhắn tin cho Lâm Hi Hòa. 
Ban đầu, khi  tin nhắn  rằng cô  thể qua vì  chút việc riêng, Lâm Hi Hòa dỗi. Thế nhưng khi  cô  cướp và  thương,  liền tỏ  lo lắng, dặn dò cô đủ thứ và bảo cô cho địa chỉ để  gởi sản phẩm qua.
Sau hồi lâu chần chừ, cô nhắn cho  địa chỉ của tập đoàn Thiên Niên Kỷ. 
Lâm Hi Hòa  ma ranh, nếu đưa địa chỉ nơi cô sống, cô sợ  sẽ nhanh chóng   đó là biệt thự của Trần Quân Nghiêm.
- Chỉ  bong gân thôi. Hạn chế   nhé. – Vị bác sĩ  kết quả chụp X- quang  .
Dương Quang thở phào nhẹ nhõm. 
Sau khi mua thuốc uống và thuốc bôi vết thương cho cô,  dìu cô trở . Đường phố lúc   lên đèn, mùi thơm từ những quán ăn dọc ven đường quẩn quanh chóp mũi họ. 
- Chúng  kiếm gì đó ăn tối nhé. Ăn xong thì  đưa em về. – Dương Quang đề nghị.
- Vâng. Quán hủ tiếu bên    ạ? – Cô gật đầu, chỉ về phía đối diện phòng khám.
- Ừ,  thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-cua-nguoi-dan-ong-tung-bat-nat-toi/chuong-94-not-chu-sa-thoi-nien-thieu-2.html.]
Thấy hai vị khách bước , bà chủ quán niềm nở chào hỏi  nhanh chóng lấy hai cái tô lên. 
Người dân ở đây và cả thành phố  chung,  yêu quý các  cảnh sát. Trong tâm trí của họ, chỉ cần nơi nào  cảnh sát xuất hiện thì nơi đó sẽ   tội phạm lảng vảng.
Sau hồi lâu im lặng, Dương Quang mới lấy hết can đảm,   đôi mắt  đối diện và hỏi về cuộc sống hiện tại của cô. 
Khi  cô học hành đến nơi đến chốn,  một công việc phù hợp tại tập đoàn lớn nhất nhì thành phố,  vô cùng yên tâm, nỗi lo canh cánh suốt bao năm qua cũng   biến mất.
- Năm đó em  từ mà biệt. Chỉ  một đêm, chúng  lạc mất . – Anh gượng , giọng  nghẹn , đôi mắt   đỏ.
- Xin , lúc rút học bạ, em định  với  nhưng cứ  lữa mãi. Đêm hôm đó  về giục em  gấp vì sợ các chủ nợ của ba tìm tới, cho nên…
Dương Quang gật đầu, tỏ vẻ hiểu cho  cảnh của cô. Năm xưa,  lo    xong, nên dù  thương cô,  cũng  thể  gì hơn ngoài việc mua cho cô vài món cô thích, tặng cô vài cuốn truyện và kẹp tóc. Món quà nhiều tiền nhất cũng chỉ là một đôi giày thể thao. 
Đến khi   tất cả,  tìm cô để chăm sóc thì chẳng  chút tin tức nào về cô, cô như giọt nước  tan hòa  đại dương,  để  chút dấu vết gì. 
Anh là cảnh sát,  giỏi truy vết tội phạm,  mà   thể tìm  cô.
- Mẹ em khỏe chứ?
- Vâng, bà  tái hôn . Ba dượng và  kế đối với em và   . – Cô đáp. 
Và cũng chính trong khoảnh khắc , cô nhớ đến buổi hẹn với Trần Quân Nghị.
- Vậy là  định . Anh mừng cho em.