Lúc , Dương Quang cũng  đưa Hạ Vân Thanh về đến lối  khu nhà giàu. 
Tuy ban nãy,   ngỏ ý  gặp  cô để chào hỏi bà nhưng cô từ chối với lý do vẫn  quá  thiết với gia đình mới nên  thể mời khách của   nhà họ.
- Số điện thoại của em là gì? – Dương Quang đưa điện thoại của  cho cô.
Hạ Vân Thanh nhận lấy, nhập  của    ấn phím gọi,  đó trả  . Cùng lúc ,  một chiếc taxi trờ tới và Dương Quang đưa tay vẫy.
- Hạn chế   nhé. Nếu   thì  taxi, đừng lái xe máy,   . – Anh dặn dò.
- Vâng. Tạm biệt .
- Ừ,  về đây, hẹn gặp  em . – Anh  tươi và nhanh chân chui  taxi.
Khi chiếc xe lăn bánh, Hạ Vân Thanh bất giác siết chặt dây túi xách. 
Khoảnh khắc  móc ví trả tiền và vô tình  rơi bức ảnh của một cô gái, trái tim cô như rơi xuống vực sâu.
Bao nhiêu cảm xúc hỗn độn  đông cứng  giây phút đó, khiến cô thậm chí chẳng  mở miệng hỏi han về cuộc sống trong mấy năm qua của . 
Đàn ông giữ ảnh một cô gái trong ví thì  hỏi cũng  cô gái   mối quan hệ thế nào với  .
- Sao   buồn nhỉ? Đàn ông trưởng thành,  bạn gái là bình thường mà. Vân Thanh ơi Vân Thanh, dù  thích   đến thế nào thì cũng đừng  kẻ thứ ba,  chứ? Tệ thật,  ghen tị với cô gái . Mình thật  xa.
Sau một hồi than vãn, cô lái xe về nhà. 
Tâm trí cô ngập tràn bóng hình Dương Quang nên ngay cả khi Trần Quân Nghị mặc chiếc áo trắng, nổi bần bật giữa  sân thì cô vẫn   thấy , lướt qua  như thể  là  vô hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-cua-nguoi-dan-ong-tung-bat-nat-toi/chuong-96-hai-ke-that-tinh-2.html.]
Trần Quân Nghị sửng sốt,  cau mày. Cô  nên cho  một lời giải thích ? Sao cô  thể phớt lờ  như ?
Tuy dáng  của cô  chút tập tễnh nhưng khi kết hợp với khuôn mặt vô hồn  chỉ khiến  khác  cảm giác cô đang thất thần.
- Vân Thanh. – Anh gọi tên cô,  gần giống một tiếng gầm hơn.
Giọng  mạnh mẽ và vang, khiến bước chân Hạ Vân Thanh dừng  ngay lập tức và hồn cô cũng  nhập . Lúc , cô mới nhận  cơn bão đang chờ . 
Cô  cho  leo cây. 
Lúc ở quán ăn, dù  nhớ  cuộc hẹn nhưng cô  thể  gì hơn. Cô  thể  mượn điện thoại của Dương Quang. 
Và  hết, lúc đó, cô   thời gian để giải thích tình huống cồng kềnh xuất phát từ việc cô quên mất cuộc hẹn của   mặt Dương Quang.
- Anh… - Cô  đầu, ngập ngừng lên tiếng.
- Em    ? Còn  là  tránh mặt . – Trần Quân Nghị kiềm nén lửa giận, giữ cho giọng  ở mức thấp nhất  thể.
- Em… em xin . Em định  lấy đồ    công ty nhưng cuối cùng  lạc đường,  thì  cướp. Sau đó, em  chờ cảnh sát bắt cướp để lấy  túi   xử lý vết thương. Điện thoại em hết pin…
- Em  thương ở ? – Anh ngắt lời cô.
- Chân… ở chân…
Cô còn   hết câu thì   tiến ,  xổm xuống, kéo tà váy cô lên  đôi mắt mở to vì kinh ngạc của cô. 
Hạ Vân Thanh nhớ  đôi bàn tay chơi vơi giữa   của Dương Quang và  thể  so sánh. Hai  đàn ông  thật khác .
Dương Quang giữ ý tứ  , trong khi Trần Quân Nghị    giữ  cách với cô,  thoải mái nắm tay, vuốt tóc cô bất cứ khi nào  , bây giờ thậm chí  còn đang vén váy cô.