Nhìn thấy những miếng băng gạc lớn  chân cô và cổ chân đang sưng vù của cô, cơn giận của  tan biến, chỉ còn  nỗi đau lòng. 
Anh cảm thấy bản  thật tội  khi nghĩ rằng cô đang tung tăng cùng một gã đàn ông khác. Anh thậm chí còn nghĩ  những câu từ để chế giễu cô.
Hít một  thật sâu,  buông tà váy cô ,  thẳng dậy,  đột ngột bế bổng cô lên.
- Ối. – Hạ Vân Thanh  bất ngờ, chỉ  thể kêu lên một tiếng và theo phản xạ ôm lấy cổ .
Ở  cách quá gần, cô cảm thấy như     bao phủ bởi mùi hương bạc hà lạnh lẽo của . Trái tim cô đập như trống đánh,   vì cảm giác rung động như khi đối diện Dương Quang, mà là vì sợ hãi.
Sau khi liếc  gương mặt tái nhợt của cô, Trần Quân Nghị bế cô  nhà, gọi Lê Nhu mở khóa phòng. 
Các cô hầu gái  thể   cuộc trò chuyện của họ nên   chuyện gì đang xảy , chỉ  thể  hóng  cầu thang để xem  chủ  gì cần sai bảo .
- Gọi Trịnh Khải. – Anh đặt Hạ Vân Thanh xuống giường và  với Lê Nhu.
- Em  đến phòng khám đa khoa , chỉ là trầy xước ngoài da và bong gân thôi. – Hạ Vân Thanh vội lên tiếng, cô thấy  cần   phiền Trịnh Khải.
- Gọi Trịnh Khải. 
Ngay khi  lặp  câu , Lê Nhu lập tức gật đầu  rút điện thoại ,  rời khỏi phòng  nhấn  gọi Trịnh Khải.
Căn phòng chỉ còn  hai  khiến Hạ Vân Thanh vô cùng lúng túng. Cô   giường, còn Trần Quân Nghị đang quỳ bên , đặt bàn chân cô lên đùi , tay nhẹ xoa vết sưng tấy. 
Có ma mới tin    tình cảm nam nữ với cô. Chẳng ai  thương một   cùng huyết thống đến mức quan tâm quá mức như thế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-cua-nguoi-dan-ong-tung-bat-nat-toi/chuong-97-quan-tam-qua-muc-1.html.]
Càng nghĩ, cô càng sợ và rối bời,   đổ mồ hôi lạnh,  dấu hiệu tuột huyết áp. 
- Anh, em   tắm,   ngoài nhé. – Cô lấy hết can đảm, đề nghị.
- Chân em thế   tự tắm ? – Anh buột miệng hỏi.
Hạ Vân Thanh trợn mắt. “Gì   trai? Đừng  với  là   tắm cho  nhé.”
- Em còn   mà. Không  . Ban nãy em còn chạy xe về  đấy thôi. Anh đừng lo quá, nhé. – Cô  như mếu.
Đã từng   trong quá khứ,  từng   m.á.u lạnh thế nào nên dù  khó chịu thì cô vẫn  dịu dàng, nhỏ nhẹ với . Mẹ cô và cô vẫn  cần một nơi nương tựa giữa thành phố xô bồ . 
Cho đến khi đôi cánh của cô thật sự cứng cáp, cô  duy trì “tình  em” với Trần Quân Nghị. 
Cô chỉ hy vọng  đừng   lòng , cứ để mập mờ như  cho đến ngày cô  thể rời  dù rằng cô   thời gian đó sẽ khiến cô hít thở  thông.
Trần Quân Nghị miễn cưỡng đặt chân cô xuống   lưng, sải bước  ngoài. 
Ngay khi cánh cửa đóng , Hạ Vân Thành liền tiến đến tủ quần áo, chọn một chiếc váy kín đáo  bước  nhà tắm. 
Vì  né các vết thương nên cô tắm  lâu. Khi cô bước  cũng là lúc tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.
- Vào  ạ. – Cô  to.
Cánh cửa mở  ngay lập tức và hai  đàn ông cùng lúc bước . 
Hạ Vân Thanh gật đầu nhẹ,  cho lời chào Trịnh Khải. Cô cảm thấy  áy náy với . Nghĩ  thì  bác sĩ riêng cho gia đình giàu  cũng chẳng thoải mái gì, đêm hôm khuya khoắt, đang ngủ cũng  thể  dựng dậy bất cứ lúc nào.