Nguyên Diêu  câu  câu chăng nhưng khi thấy  của Thái Tử chuẩn  g.i.ế.c Tần Y thì nàng xông , cao giọng : “Thái Tử,  ngài từng bảo sẽ thỏa mãn yêu cầu từ , hôm nay   ngài lệnh cho Tần Y lấy !”
 
Thái Tử liếc  Nguyên Diêu,  từ tốn bảo: “Nguyên Tiểu Thư  gả cho một kẻ tàn phế ư? Ta  vài lựa chọn  hơn…”
 
Thái Tử chua kịp  hết câu Nguyên Diêu  cắt ngang: “Thái Tử đừng  hai lời, thứ   ngài chỉ cần  rõ   !”
 
Đám thuộc hạ  Nguyên Diêu cao ngạo  chủ tử nhà  liền hô hỗn láo, tuy nhiên  Thái Tử lườm nên  kẻ nào dám ý kiến,   cất giọng lạnh lùng: “Không thể thành  yêu cầu Nguyên Tiểu Thư .”
 
Đây là nữ nhân điên cuồng, nhưng cũng là nữ nhi nhà Nguyên Tướng Quân, hơn nữa đối phương còn giúp  loại bỏ một chướng ngại lớn  con đường  lên ngai vàng.
 
Song vì tính tình thất thường luôn đưa những yêu cầu khiến   thể thành  nổi, nào là nhắm  U Lan cho đến Tần Y.
 
Nếu nữ nhân đó    Nguyên Gia và  chút giá trị thì  sớm diệt .
 
Thái Tử suy nghĩ  quyết định mặc kệ Nguyên Diêu, phất tay để vài tên đối phó với Nguyên Diêu, thuộc hạ còn   trừ khử Tần Y, thế nhưng Nguyên Diêu hô lên: “Thái Tử g.i.ế.c Tần Y,  g.i.ế.c Công Chúa,  chỉ    sai  dụ Thế Tử đến đây. Lúc đó Công Chúa c.h.ế.t  tầm mắt ngài,  ngài chính là kẻ  hỏng liên minh giữa hai Quốc Gia, càng  thể giải thích việc ngài sát hại một vũ sư.”
 
Thái Tử cau mày nét mặt u ám,  kêu thuộc hạ ngừng tay song chất vấn Nguyên Diêu: “Là ngươi, ngươi cứu Tần Y  chứa chấp  , mà   phối hợp dụ U Lan rời , cũng chính ngươi   cuộc hội ngộ hôm nay đúng ?”
 
Nguyên Diêu  nhẹ, thản nhiên thừa nhận: “ thế nên Thái Tử  suy xét nha, bởi kế hoạch   chu .”
 
Tần Y  sẵn sàng chỉ chờ c.h.ế.t nhưng  đối thoại giữa hai  khiến y ngỡ ngàng,    nghĩ tới Nguyên Diêu trải sẵn lối thoát cho …
 
Tuy nhiên   g.i.ế.c y là Thái Tử, cho dù đôi bên từng  hợp tác thì đối phương vẫn mang  phận tôn quý, Nguyên Diêu  vì y mà uy h.i.ế.p , còn tính gánh vác cái tội thích sát Công Chúa… Nếu như  chẳng   Nguyên Gia chịu cảnh  tộc diệt vong.
 
Nàng đánh cược quá nhiều !
 
Tần Y  tay thành quyền, dáng vẻ lo lắng  Nguyên Diêu  giữa đám tay sai , y  ngăn cản nàng, cơ mà nếu  thế sẽ khiến Thái Tử nắm  sơ hở, rằng kế hoạch  chỉ  nàng tự biên tự diễn,  sẽ nghĩ  việc  chặt chẽ như bề ngoài mà thẳng thừng xuống tay.
 
Nguyên Diêu bên   để ý Tần Y, nàng chờ đợi Thái Tử phản ứng, quả nhiên thấy đối phương  lưng dẫn theo thuộc hạ  về phía Diệp U Lan rời khỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-ket-thuc-4-lang-ngoi-len/chuong-22-tu-mat.html.]
 
Xem đoàn   xa thì Nguyên Diêu thở phào, nàng  gần Tần Y tiếp theo mau chóng đẩy xe lăn mang y  khỏi đây.
 
Cả quãng đường  hai  im lặng tận đến lúc cách xa khu rừng, Tần Y mới thấp giọng hỏi: “Nhị Công Chúa sẽ  gặp chuyện gì  ?”
 
Nguyên Diêu bình tĩnh đáp trả: “Ừ,  chuyện sẽ ,   hai   gặp  thôi.”
 
Tần Y  dần giảm bớt sự căng thẳng nãy giờ, y  lời đa tạ với Nguyên Diêu vì  cứu giúp, phần nàng  giả vờ bảo: “Huynh đừng vội cảm tạ,  cứu  thì cũng đòi trả ơn đấy!”
 
Lời từ Nguyên Diêu nửa thật nửa đùa nhưng Tần Y vẫn gật đầu tỏ vẻ sẵn lòng đền ơn.
 
Nguyên Diêu   gì ngược  suy tính chuyện khác, nàng   hôm nay  để thiên hạ  Nguyên Tướng Quân từ con, chỉ  như  thì Nguyên Gia mới an …
 
Mặc dù thế giới và những con  nơi  là ảo,  nhất thiết  chu  cho họ, thế nhưng nàng trân trọng khoảnh khắc sống tại Nguyên Gia,  lẽ họ vô thực tuy nhiên thật sự khiến nàng lưu luyến.
 
Có điều cái ngày nàng trả hết oán hận sẽ rời khỏi thế giới , thì khi  mong rằng Nguyên Gia an  phò tá Thái Tử lên ngôi, mãi mãi là gia tộc lớn mạnh vững chắc.
 
…
 
Thời gian qua ngày hôm ,  cửa lớn phủ Nguyên Gia mở tung, tiếng quát của Nguyên Tướng Quân vọng  ngoài: “Nguyên Diêu, ngươi vì một tên phế nhân mà cãi lời  ư?”
 
Tiếp theo là giọng Nguyên Diêu kiên quyết : “Nếu phụ  nhất định phản đối thì thà   xem như chẳng  nữ nhi  , chứ con sẽ  buông tay!”
 
Lời thốt  như mang theo  bộ quyết tâm, cuối cùng Nguyên Diêu  đẩy  khỏi cửa lớn, Nguyên Tướng Quân xuất hiện  mặt  xung quanh, dáng vẻ ông tức giận bảo: “Được, kể từ giờ ngươi    Nguyên Gia, càng  còn là con gái ! Nếu   ngươi gây chuyện cũng đừng hòng dùng danh nghĩa Nguyên Gia và nhắc đến  phận con gái của Tướng Quân !”
 
Nguyên Diêu khẽ mỉm , đôi mắt nàng hoen đỏ,  nhẹ nhàng chỉnh trang  y phục, thẳng lưng  quỳ xuống mà dập đầu tạ  với Nguyên Tướng Quân: “Hôm nay nữ nhi bất hiếu   trọn đạo con, chỉ mong phụ  khỏe mạnh về , bình an sống lâu, hưởng phước đến trăm năm.”
 
Nguyên Tướng Quân  nữ nhi  yêu thương quỳ  đất, dù lòng đau nhói nhưng nghĩ về bức thư từ cha , thì ông chỉ đành nén  nỗi đau, giơ tay mạnh mẽ ném đồ   Nguyên Diêu, cao giọng quát: “Cút! Ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt!”
 
Nguyên Diêu vẫn dập đầu, đến lúc  trán phát đau cảm giác sưng to mới ngừng , nàng lẳng lặng  lên rời khỏi. Mà cảnh tượng cha con bất hòa khiến đám  tứ phía  xem kịch  kinh ngạc.