Nguyên Diêu  Tần Y thật kĩ  : “Ta thành công gả cho Canh Vương Gia, khi nào mới thấy Tần công tử trở thành Phò Mã đây nhỉ?”
 
Tần Y lắc đầu  đáp: “Canh Vương Phi đừng  lời lúc say của tại hạ, vì  say thì tinh thần  tỉnh táo,   năng linh tinh và  suy nghĩ hão huyền.”
 
Nguyên Diêu chớp mắt, nét mặt tươi vui chìm xuống, nàng thở dài trả lời: “Bỏ , Tần công tử ở  một  cho các thiếu nữ ngắm nghía thèm chảy nước cũng vui đó,  thực thích   khác mong mà  thể  .”
 
Tần Y nghiêng đầu,  câu cuối từ Nguyên Diêu xong liền bất đắc dĩ bảo: “Canh Vương Phi thật khéo tổn thương  khác đấy.”
 
Nguyên Diêu nhún vai dáng vê thản nhiên cất giọng: “Nếu  khác cố gắng đạt thành mong , thì ngược   sẽ tán thưởng vô cùng.”
 
Tần Y  trừ  tiếp lời, lúc  một gia nhân bước tới ghé tai Nguyên Diêu mà  gì đó, nàng  đổi biểu cảm  cáo từ Tần Y.
 
Nguyên Diêu trở về đại sảnh, trông thấy    đầy ở cửa lớn, nàng híp mắt qua xem, là bóng dáng Diệp Thành Ưng vội vã leo lên xe ngựa, phu xe nhanh chóng quất ngựa rời khỏi.
 
Nhìn chiếc xe khuất bóng, Nguyên Diêu hỏi gia nhân: “Tại  Vương Gia   ? Có việc gấp gì hả?”
 
Gia nhân thấp giọng đáp: “Một  đến bẩm báo, dường như Nam Gia xảy  chuyện nên Vương Gia  cáo từ xong rời  luôn…”
 
Nguyên Diêu cau mày, nàng  đầu kêu nô tỳ mang theo roi da, tiếp đến dặn dò: “Bảo phụ  cho  vài hộ vệ, chuẩn  thêm xe ngựa, chúng   Nam Gia.”
 
Diệp Thành Ưng, đây là chính  tạo lý do để nàng hoành hành!
 
…
 
Khoảnh khắc Nguyên Diêu đặt chân tới Nam Gia, đôi mắt lập tức thấy  Diệp Thành Ưng che chở Nam Nhan Nhan trong lòng, còn  Nam Gia đang  một bên, ai nấy khó xử chẳng dám động đậy.
 
Mặc dù  rõ chuyện gì xảy , nhưng Nguyên Diêu vẫn cầm roi da xông , nàng  giơ tay quất mạnh cây roi về phía Diệp Thành Ưng  quát: “Đồ tiện nhân vô liêm sỉ, ôm phu quân  khác,  mà   dám   trong sạch!”
 
Diệp Thành Ưng phản ứng nhanh bắt lấy dây roi,  liếc Nguyên Diêu âm trầm mở miệng: “Tốt nhất cô đừng xen ngang chuyện của bổn vương,   dẫn Vương Phi về!”
 
Nguyên Diêu  lạnh, các hộ vệ   bảo vệ bốn phía, nàng cao giọng hơn: “Vương Gia  hôm nay ngày  mặt  khi thành hôn, nhưng vẫn mặc kệ chuyện đó để  quản việc nhà Nam Gia, bây giờ  như thế nghĩa là định nạp Nam Nhan Nhan thành Trắc Phi    hả?”
 
Người xung quanh  cuộc đối thoại giữa cả hai, nét mặt bọn họ chuyển từ tò mò sang ngạc nhiên, riêng gia chủ Nam Gia bắt đầu lên tiếng: “Canh Vương Gia, Nhan Nhi  ngài để ý là phước phận ba đời tu mới , tuy nhiên Nam Gia chúng   dám nhận nữa, mong  ngài hãy buông Nhan Nhi …”
 
Diệp Thành Ưng mím chặt môi, bàn tay vỗ về Nam Nhan Nhan đang  nức nở,  kiên định : “Các ngươi hành hạ nàng  chỉ vì nàng  yêu bổn vương,  hôm nay bổn vương sẽ mang nàng  !”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-ket-thuc-4-lang-ngoi-len/chuong-5-tan-cong-tu.html.]
Lúc  ở phủ Nguyên Gia bỗng  tin Nam Gia trừng phạt Nhan Nhan vì dây dưa với , đến khi đặt chân tới đây thì thấy   luôn nâng niu  chịu quỳ gối yếu mềm  ánh nắng nóng.
 
Không    quỳ bao lâu, nhưng bộ dạng yếu ớt nhợt nhạt khiến lòng   đau, hiện tại chỉ  mang  về an ủi.
 
Gia chủ Nam Gia  thế lập tức giận run , song e ngại  phận của Diệp Thành Ưng nên kìm nén bảo: “Nhan Nhi nhà thảo dân  định ước hôn sự, Canh Vương Gia  thể ỷ thế  loạn như ! Coi như cả Nam Gia cầu xin ngài buông tha cho!”
 
Nguyên Diêu ngắm cả Nam Gia bất lực và Diệp Thành Ưng cố chấp, nàng âm thầm vui sướng bởi vì rõ ràng nguyên nhân dẫn đến chuyện  mắt.
 
Là chính nàng dồn sức ép lên Nam Gia, uy h.i.ế.p nếu bọn họ còn để Nam Nhan Nhan qua  cùng Diệp Thành Ưng, thì đừng nghĩ đến chuyện  ăn yên .
 
Nàng   đôi uyên ương  chịu cảnh   nhân ngăn cản, cũng tính toán khiến Diệp Thành Ưng quyết tâm ở bên Nam Nhan Nhan, vốn dĩ  là kẻ thương xót  tình mà, từ việc thản nhiên bảo vệ Nam Nhan Nhan là đủ hiểu.
 
Nguyên Diêu che giấu niềm vui  đáy mắt, nàng vờ căm hận hét: “Nam Gia các   lắm! Dưỡng thành một con hồ ly tinh giòi quyến rũ nam nhân! Hôm nay   g.i.ế.c c.h.ế.t ả tì tiện đấy!”
 
Diệp Thành Ưng cau mày giật mạnh cây roi  tay Nguyên Diêu xuống,  lạnh lùng : “Quậy đủ ? Cô nghĩ bổn vương sẽ yên lặng mặc cô  càn ?”
 
Nguyên Diêu  tước vũ khí thì càng giận dữ, nâng tay cướp thanh kiếm của hộ vệ, phi thẳng nó qua  chân Diệp Thành Ưng,  nhanh chóng lùi bước, đáng tiếc mũi kiếm bén nhọn vẫn đ.â.m thủng góc y phục Nam Nhan Nhan, phần nàng hùng hổ bịa đặt: “Nam Gia hám danh lơj, bất chấp mặt mũi để Nam tiểu thư bò lên giường Canh Vương Gia, cuối cùng thành công đem con gái gả qua, tuy   chính phi nhưng  sủng ái vô cùng.”
 
Gia chủ Nam Gia chẳng thể nhịn nổi nữa, bắt đầu thốt : “Canh Vương Gia  Nhan Nhi chịu khổ ư? Liệu ngài  đủ sức che chở nó khỏi những tổn thương, chính ngài    đấy, cái danh mà Canh Vương Phi gắn cho Nam Gia cùng Nhan Nhi, chúng     mang nổi!”
 
Diệp Thành Ưng im lặng, ánh mắt   Nam Nhan Nhan ở trong lòng ,  hiểu năng lực bản   , càng hiểu về  sẽ khó khăn thế nào.
 
Vốn dĩ  chẳng cần tranh giành quyền lực, nhưng nếu   nó thì Nguyên Gia sẽ gây hại cho Nam Gia, còn  cũng vô năng  Nguyên Diêu.
 
Như thế lấy gì bảo vệ Nhan Nhan, cuối cùng   là  dẫn nàng   chốn khổ sở.
 
Hồi  Diệp Thành Ưng khẽ ghé qua tai Nam Nhan Nhan  nhỏ: “Chờ   ? Nàng hãy chờ  lớn mạnh,  đó đem sính lễ đến cầu  rước nàng về  chính phi.”
 
Nam Nhan Nhan  xong, đôi mắt hoen đỏ đầy lệ long lanh ngước lên, rốt cuộc nín nhịn tủi  xuống mà gật đầu đáp: “Được…”
 
Nguyên Diêu  đôi uyên ương thủ thỉ với ,  cần  rõ cũng  rằng bọn họ thề non hẹn biển, nên nàng bày tư thế thiếu kiên nhẫn cất tiếng: “Vương Gia mau chóng suy nghĩ kĩ càng nhé, đừng  ý định giả vờ buông tay nhưng  lưng vẫn qua  dây dưa.”
 
Thời điểm Diệp Thành Ưng thả Nam Nhan Nhan , Nguyên Diêu thấy rõ trong mắt  bừng bừng khí thế quyết tâm, nàng  cong môi  nhẹ.
 
Thế  thì  lẽ cả Nam Gia thành công kích thích Diệp Thành Ưng,   thỏa hiệp với tình cảnh  nhanh tập trung tranh đấu quyền lực vì  tình.
 
Tốt lắm!