Phố xá rực rỡ, ánh đèn neon kéo dài thành những dải sáng lấp lánh, thắp sáng đêm tối đơn điệu.
Âm thanh của và gió hòa lẫn hỗn độn.
Thương Tòng Châu và Thư Ngâm đối diện , yên lặng như thuộc về thế giới .
Nói xong, Thư Ngâm ngẩng đầu, mắt chớp, chăm chú Thương Tòng Châu.
Mấy ngày gặp, trông vẻ gầy , mí mắt vệt xanh xám. Anh khẽ ho vài tiếng, yếu ớt như tờ giấy mỏng manh.
"Anh tưởng em sẽ vài câu mở đầu chứ," Anh : "Ai ngờ gặp mặt là thẳng vấn đề."
Trong mắt Thương Tòng Châu chút ngạc nhiên lẫn bối rối, hiểu vì cô quyết tâm như thế, nhưng hỏi, chỉ giơ tay cài từng nút áo khoác gió cô.
"Trời lạnh, ngoài mặc ít thế?"
"Thương Tòng Châu," Thư Ngâm vén áo khoác , vội vàng nắm lấy tay : "Em , em sẽ chịu trách nhiệm với ."
Ánh mắt xuống, dừng ở bàn tay cô nắm c.h.ặ.t t.a.y .
Bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại, thận trọng đặt lòng bàn tay , run nhẹ.
Anh âm thầm siết chặt lòng bàn tay, bao lấy tay cô thật chặt, như sợ cô chạy mất.
Giọng trầm khàn: "Anh ." "Vậy ..." Cô .
"Đã muộn ."
Cô nghĩ câu trả lời đến muộn.
Tim cô khựng , gió thổi từ hướng như bão tuyết lạnh buốt tháng chạp, ùa đến xô ngã cô.
"Giờ nhân viên ở phòng đăng ký kết hôn tan ca hết ," Ánh đèn xung quanh nhấp nháy, trong mắt xuất hiện tia , chậm rãi : "Mai đăng ký chứ?"
Mày cô giãn , trong tiếng tim đập rối loạn, cô đáp: "Được."
—
Áo cô bỏ quên ở nhà hàng.
Thương Tòng Châu cùng cô đến lấy.
Ngoài nhà hàng sân nhỏ, hàng rào treo đầy những chiếc đèn hình ngôi .
Qua cửa sổ, mờ mờ ảo ảo thấy bên trong nâng ly vui vẻ.
Nam thanh nữ tú tươi trẻ, khuôn mặt rạng rỡ, tươi, gật đầu hăng hái.
Ánh đèn màu cam ấm áp, bầu khí thêm phần náo nhiệt.
Thương Tòng Châu hỏi: "Bên trong tổ chức tiệc kỷ niệm ?" "Là kỷ niệm thành lập studio của một đàn chị." Thư Ngâm giải
thích: "Chắc còn nhớ chị , hôm tiệc mừng thọ của giáo sư Giang em và chị cùng bàn. Trước đây khi học chung , chị mở studio dịch phim, bận quá thì nhờ em hỗ trợ."
Anh nhớ rõ đàn chị mà cô .
Cà phê trong tay cô vô tình đổ lên áo , đó một phụ nữ đến kéo cô khỏi tầm mắt .
Thư Ngâm ngoảnh mặt về phía , hỏi: "Anh cùng em ?"
Chỉ là lấy cái áo thôi, Thương Tòng Châu thắc mắc, liệu cô chỉ đơn giản ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-khong-khoang-cach/chuong-79.html.]
Biết cô lâu, nghĩ cô kiểu khoe tình cảm giới thiệu bạn trai với bạn bè.
Anh lướt qua các bài đăng mạng xã hội của cô, bất kỳ bài nào chỉ bạn bè xem, đều công khai.
Những bài ít ỏi chủ yếu là quảng bá cho studio dịch phim, gì về cuộc sống công việc riêng cô.
Không ai thể cuộc sống công việc của cô qua mạng xã hội.
vẫn đồng ý: "Được."
Anh vốn dễ chuyện, huống chi yêu ( đúng hơn là vị hôn thê) mặt .
Không, yêu. Là vị hôn thê.
Bàn tay Thư Ngâm và Thương Tòng Châu vẫn rời .
Họ bước nhà hàng, cả gian chợt im bặt một lúc. Khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi như chớp mắt tan biến, ngay đó là những ánh mắt tò mò, bàn tán dồn dập đổ dồn về phía họ.
Thư Ngâm về chỗ .
Hùng Tử San lưng về phía họ, thấy cô trở thì thở phào nhẹ nhõm: "Em về lấy đồ ? Chị gọi mấy cuộc mà em máy, tưởng em cần cái áo khoác nữa."
Ánh mắt của Hùng Tử San liếc thấy bên cạnh Thư Ngâm một đàn ông, cô khó chịu, ngẩng đầu lên từ từ rõ mặt Thương Tòng Châu, bỗng nhiên sửng sốt: "Anh ..."
Thư Ngâm cầm lấy áo khoác của , giọng nhẹ nhàng giới thiệu:"Đây là Thương Tòng Châu."
"Còn đây là đàn chị của em, Hùng Tử San, cũng là học trò của giáo sư Giang. Hai gặp đấy."
Thương Tòng Châu cúi đầu : "Chào chị."
Trên mặt Hùng Tử San lộ vẻ khó xử: "...Chào ."
Cô hỏi Thư Ngâm: "Hai ... là gì của ?"
Thư Ngâm mỉm nhẹ, đáp: "Anh là vị hôn phu của em."
Nhớ những lời đó, Hùng Tử San như sét đánh, sắc mặt đổi nhanh chóng.
Thư Ngâm nắm c.h.ặ.t t.a.y Thương Tòng Châu, lễ phép chào hỏi thong dong bước .
Như thể giành một điều gì đó.
Dù khác mắng nhiếc, hạ thấp và coi thường Thương Tòng Châu, cô vẫn ngược , rời xa , mà còn càng gắn bó chặt chẽ hơn.
Phản nghịch ư? Có thể. Thông cảm ư? Cũng thể.
hơn hết là sự thương xót.
Thương xót khi trong mắt ngoài chỉ thế thôi. Anh rõ ràng , ưu tú bao.
Mọi đều ca ngợi Thư Ngâm tuyệt vời và ưu tú thế nào, nhưng chỉ Thư Ngâm động lực giúp cô trở nên xuất sắc là Thương Tòng Châu.
Ảnh hưởng mang đến cho cô lớn lao như tiếng vọng trong thung lũng, vang vọng sâu xa, mười năm trôi qua, tiếng vang vẫn văng vẳng bên tai cô.
Người mà cô yêu suốt mười năm, họ quyền hạ thấp ?
—
Chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn, làn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, mang theo cái lạnh se sắt.
Ra khỏi nhà hàng, Thư Ngâm cởi chiếc áo khoác trả cho Thương Tòng Châu: "Anh ốm ?"
Thương Tòng Châu chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng bên trong, chẳng gì giữ ấm. Anh khoác áo khoác, khan khàn ho vài tiếng, giọng yếu ớt: "Cảm cúm nặng ."