Hai lúng túng dậy sang bên .
Nhân viên bên chắc thấy đoạn đối thoại lúc nãy, an ủi: "Bảng hiệu hỏng lâu sửa nên nhiều nhầm, ."
"Vui lòng xuất trình giấy tờ: sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân của cả hai, cùng ảnh cưới."
Hai ngẩn .
Thương Tòng Châu : "Chúng chụp ảnh cưới." Thư Ngâm giải thích: "Lần đầu nên kinh nghiệm."
Nhân viên : "Thông cảm nhé, cả. Ở đây cũng thể chụp ảnh, nhưng kỹ thuật bằng studio bên ngoài. hai bạn trai gái thế , chụp kiểu nào cũng cả."
Thư Ngâm Thương Tòng Châu một cái. Dù chụp kiểu nào cũng sẽ .
Bỗng cô thấy hối hận, giá mà hôm nay trang điểm nhẹ khi đến giấy đăng ký thì mấy.
Nhân viên hỏi: "Hai bạn khám sức khỏe tiền hôn nhân ?"
Thương Tòng Châu: "Còn cần giấy khám sức khỏe ? Bao lâu mới kết quả? Hôm nay kịp ?"
Câu nối câu , vốn điềm tĩnh bỗng bộc lộ sự sốt ruột. Thư Ngâm nhịn .
Nhân viên cũng : "Không bắt buộc, nhưng nhất là nên để cả hai yên tâm."
"Nếu bắt buộc thì chúng sẽ khám khi đăng ký, tiện thể năm nay khám sức khỏe định kỳ. cơ thể chúng đều khỏe mạnh vấn đề gì." Cô giọng thoải mái.
Nghe , nét mặt Thương Tòng Châu phần gượng gạo.
Đột nhiên, cảm nhận một luồng ấm áp mềm mại mu bàn tay.
Anh cúi đầu thấy cô đang nắm tay , đôi mắt buồn sâu thẳm như hồ nước đóng băng, còn cô như cơn gió ấm áp ùa về, tan chảy lớp băng .
Hồ nước sâu tĩnh lặng bấy lâu nay bỗng nổi lên những gợn sóng.
Nhân viên xử lý xong giấy đăng ký kết hôn, nhắc họ chụp ảnh.
Thấy hai , nhiếp ảnh gia trêu: " ít khi chụp cho các cặp vợ chồng trẻ mà vẫn gặp đôi như hai bạn. Ai cũng thường chụp ở các studio nổi tiếng mới đến đây. Sao hai bạn chụp?"
Thương Tòng Châu giọng thong thả: "Chúng quyết định cưới đột ngột."
Thư Ngâm hợp tác, nghiêm túc gật đầu.
Nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh run run một chút, sự thẳng thắn của hai cho giật : "Hai bạn... cưới vội "
Thư Ngâm liếc về phía Thương Tòng Châu: "Cũng tính là chứ?l
Thương Tòng Châu cau mày suy nghĩ: "Chúng quen cũng hơn mười năm , chắc tính là cưới vội ."
Thư Ngâm thấy lời hợp lý, liền sửa : "Ừ, tính là cưới vội."
Giọng trong cuộc đối thoại giữa họ mang một cảm giác khó tả, mật chút xa cách.
Nhiếp ảnh gia họ, bối rối, : "Tình yêu theo thời gian chăng?"
Thư Ngâm sửa : "Là tái ngộ bao năm xa cách."
Một giọng khác vang lên trong đầu cô, tiếp tục sửa thành: Là tình yêu sét đánh.
Thương Tòng Châu một tiếng trong cổ họng: "Ừ, là tái ngộ bao năm xa cách."
Nhiếp ảnh gia mỉm , hiệu cho họ xuống ghế.
Anh máy ảnh, nhắc nhở: "Hai bạn gần một chút, đừng xa thế. Hai bạn đến đây chụp ảnh cưới, cùng sánh bước lễ đường hạnh phúc chứ. Ngày vui, thật tươi nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-khong-khoang-cach/chuong-84.html.]
Thư Ngâm nghiêng gần Thương Tòng Châu. Nhiếp ảnh gia tiếp tục nhắc: "Lại gần hơn nữa—"
Thư Ngâm cúi đầu, cách giữa hai .
Ngay đó Thương Tòng Châu bất ngờ nghiêng đến gần, vai nhẹ chạm vai cô.
Chạm sát , rút . Nửa bên cạnh dường như cũng cứng đờ, Thư Ngâm thể cử động.
Bên tai, tiếng nhiếp ảnh gia như lùi xa dần. Cô chỉ giọng : "Thư Ngâm." "Đừng ."
"Nhìn ống kính." Cô ngoảnh mặt .
Chừng mười giây , "Cạch cạch" vài tiếng chụp ảnh vang lên.
Nhiếp ảnh gia khom lưng, thẳng , tháo máy ảnh xuống, rõ ràng hài lòng với thành phẩm: "Chụp thật đấy, xem kỹ thuật của tiến bộ nhiều ."
Một nhân viên ngang qua trêu: "Rõ ràng là do cặp tân lang tân nương , chứ kỹ thuật của ."
Nhiếp ảnh gia vờ như thấy, đáp: "Chính là nhờ kỹ thuật của ."
Ảnh nhanh chóng in .
Họ cầm ảnh và hồ sơ đến chỗ nhân viên đăng ký kết hôn, điền mẫu "Phiếu xét duyệt đăng ký kết hôn" và chứng nhận kết hôn. Cuối cùng, mặt nhân viên, họ ký tên và ấn dấu vân tay.
Sau một loạt thủ tục rườm rà, cuối cùng cũng nhận giấy đăng ký kết hôn.
"À..."
"Chúng .."
Hai cùng mở lời, im lặng hai giây, . Thương Tòng Châu: "Em ."
Thư Ngâm: "Em còn việc, về nhà . Anh còn việc gì ?"
Thương Tòng Châu: "Có chút việc."
Thư Ngâm luôn cảm thấy trong lời của điều gì đó ẩn ý, hỏi: "Anh cũng việc ?"
"Không, hôm nay đăng ký kết hôn nên xin nghỉ ." Anh cô, ánh mắt dịu dàng như ánh nắng ban mai, nhưng lời khiến Thư Ngâm khỏi căng thẳng.
Anh : "Thư Ngâm, chúng là vợ chồng , nghĩ chúng nên sống cùng , em thấy ?"
Thư Ngâm bàng hoàng một lúc, trong trí nhớ như thoáng hiện từng câu tương tự.
Khi nào nhỉ? À, cô nhớ . Trong giấc mơ.
Anh : "Chúng kết hôn , vợ chồng ngủ chung một phòng, em nghĩ ?"
Nghĩ đến diễn biến trong mơ, Thư Ngâm cảm thấy lưng lạnh toát, nhưng nóng ran.
Cô chớp mắt, bình tĩnh: " dạo công việc của em bận, tài liệu chất đống trong phòng việc gần như thành núi . Có lẽ đợi em thành công việc mới dọn đến sống chung."
Nói xong cô cẩn thận quan sát biểu cảm mặt Thương Tòng Châu.
Anh nhíu nhẹ mày, như mấy để ý, giọng nhẹ nhàng: "Nếu thì—"
Anh dừng một chút.
Thư Ngâm âm thầm trong đầu tự nối câu của thành: "Việc dọn nhà để ."
Thế nhưng những gì cô là: "Em cứ yên tâm việc, cũng về thu dọn đồ đạc, tối nay sẽ sang nhà em ở."
Thư Ngâm: "?" Thư Ngâm: "..."