Sau cơn mưa, bình minh của ngày cuối tuần rực rỡ và tươi mới hơn trong ánh vàng ban mai. Vỹ Đình nắm c.h.ặ.t t.a.y Thủy Nguyệt, men theo con đường mòn hun hút dẫn  khu nghĩa trang. Những bông cỏ hồng đuôi chồn còn ướt đẫm mưa đêm đong đưa chào đón đôi tình nhân trở . 
Thủy Nguyệt lấy khăn lau  những vệt nước còn đọng  tấm bia. Khoảng thời gian định cư nơi đây, cô thường xuyên lui tới chăm sóc mộ phần và nhổ cỏ, trò chuyện cùng  . Cứ nghĩ tới việc nay mai sẽ theo  trở về thành phố, cô bất giác bùi ngùi.
- Tiểu Nguyệt,   cứ mỗi cuối tuần,  sẽ đưa em về thăm . 
Tiếng  dịu dàng bên cạnh vang lên khiến sống mũi Thủy Nguyệt cay cay và  giọt nước mắt vui mừng cũng rơi xuống, Vỹ Đình thế mà   suy nghĩ của cô. Thật   bao khi   bên đời, một  tình tri kỷ. Nhẹ nhàng đan lấy tay cô,   gương mặt   khuất, cất giọng trầm trầm.
- Mẹ. Con rể và con gái đến thăm  đây. Con xin  vì thời gian qua   chăm sóc  cho cô . Con hứa từ bây giờ và mãi về , sẽ cố gắng yêu thương Tiểu Nguyệt bằng tất cả những gì con . Mẹ tin con nhé.
- Mẹ ơi. Con  tìm cho  một  rể  xuất sắc đấy ạ. Mẹ hãy chúc phúc cho chúng con  nhé.
Thấy   yêu  sắp  tới nơi, Vỹ Đình vội siết chặt lấy bàn tay nhỏ bé để ngăn cơn xúc động trong cô.
Rời khỏi khu nghĩa trang, cả hai cùng  dạo bước  con đường trải dài những bông cỏ sắc hồng, sắc tím. Khung cảnh an yên  tựa một bức tranh vẽ. 
Thủy Nguyệt bám  tay , tựa  để  dìu , cô thấy lòng  nhẹ nhõm và trong lành như bầu trời quang đãng  cơn mưa. Từ bây giờ trở về , cô  cần  gồng   sóng gió ngoài  nữa,  sẽ là cánh cửa nhà vững chãi che chắn cho cô trọn cuộc đời.
- Em ,    hút thuốc . – Vỹ Đình nũng nịu cất tiếng.
- Gì chứ? Đang là buổi sáng mà. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chap-256-mua-tinh-vuong-van-2.html.]
- Hình như bây giờ lúc nào  cũng thèm thuốc.
Thủy Nguyệt buông vội tay Vỹ Đình ngước lên . Cô   thời gian cũng  tác dụng  cho mặt  dày lên như . Xem  quãng đời   đối với cô mà  sẽ thật khó khăn đây. 
Trông thấy gương mặt  mỹ đang ghé sát  , Thủy Nguyệt nhanh chóng lùi   bỏ chạy một mạch,  văng vẳng  lưng tiếng  gọi tên  í ới còn phía  là tiếng  lanh lảnh và giòn giã vang vọng cả một cánh đồng cỏ lao xao. 
Chiều đến,  khi thu dọn đồ đạc, Thủy Nguyệt theo Vỹ Đình lên xe về thành phố. Vốn cô định qua tuần sẽ tới công ty  đơn thôi việc cho đúng quy trình nhưng   gọi điện  với Hàn Thư Thư. Và tất nhiên, nữ giám đốc đồng ý chỉ trong vài nốt nhạc, bảo rằng  tiền lương dang dở sẽ nhanh chóng  kế toán chuyển thẳng  tài khoản phu nhân tương lai của Thịnh Vũ.
Ra tới cổng, cô  đầu  căn nhà nhỏ. Một năm rưỡi  quá lâu nhưng đất nơi đây  níu chân . Hoàng hôn luôn khiến cho  thứ trở nên lặng lẽ và lòng  lắng .
- Đi thôi em, chúng  sẽ về thường xuyên mà. – Anh dịu dàng vuốt tóc cô.
Thủy Nguyệt khẽ nhoẻn   bước  ô tô. Qua ô cửa kính,  thứ quen thuộc lùi xa dần và khuất hẳn  thăm thẳm chiều trôi.
Xe đến cổng biệt thự thì cũng gần chín giờ tối. Vừa  nhà, Vỹ Đình nhanh chóng chuyển tất cả đồ đạc của cả hai lên lầu. Đưa mắt  khắp một lượt quanh căn phòng, Thủy Nguyệt cảm giác chuyện trong hơn một năm qua như là thoáng mây bay. Nếu ngày đó cô  chọn cách rời , cứ thuận theo  và ở  bên  thì cả hai  lãng phí nhiều thời gian như .
- Anh, ngày mai tiện đường    chở em đến nhà Giao Tình nhé. – Thủy Nguyệt ôm lấy Vỹ Đình, thỏ thẻ.
- Anh sẽ  cùng em,   tới lúc em nên giới thiệu hôn phu của  với bạn bè  ? – Anh đưa tay véo nhẹ  mũi cô.
- Vâng. Cám ơn , Vỹ Đình.
- Câu  để   mới đúng. Em , cám ơn em  xuất hiện trong đời .