Đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa phòng, Vỹ Đình nhanh chóng bước đến cạnh giường, nắm chặt lấy tay Quế Lệ Na. Ban nãy, đang  việc thì  dì Hà thông báo    tỉnh  nên  gấp rút chạy tới đây. Trông thấy , ánh mắt Quế Lệ Na lóe lên ý .
- Mẹ,  nhận  con ?
Đôi mắt bà khép   mở , ngỏ ý  là . Vỹ Đình trấn an bà  nhiều,  cũng đem chuyện    bạn gái và đang lên kế hoạch tiến tới hôn nhân  cho bà , nhưng vẫn giấu   phận của Thủy Nguyệt vì  sợ bà  sốc. 
Chuyện năm xưa cô đoạn tuyệt và khiến  thành  bộ dạng thảm hại đó đối với một   mà  là  chấp nhận . Anh định sẽ  sự thật khi sức khỏe của bà   hơn. 
Sau mỗi câu  của , Quế Lệ Na đều tỏ vẻ thuận tình, nước mắt từ khóe mi liên tục rơi xuống. Trong lòng bà lúc  như gỡ  khúc mắc suốt bao nhiêu năm qua, cảm giác nhẹ nhõm vô cùng vì con trai   thể buông bỏ quá khứ.
- Mẹ mau chóng khỏe  nhé,  còn  gặp con dâu và bế cháu nữa đấy.
Vỹ Đình đưa tay lau  dòng nước mắt  mặt bà. Anh mong  chuyện sẽ theo sắp xếp của  mà  về quỹ đạo năm xưa, cả nhà sẽ  đoàn tụ, sống cuộc sống êm đềm, vui vẻ bên , mong những  lầm, thù hận sẽ lùi xa, nhường chỗ cho tình yêu và hạnh phúc.
Cùng lúc , ngay phía bên ngoài, Thủy Nguyệt đang lò dò tìm  phòng Vương Nhược , suýt chút nữa thì cô   nhầm nhưng vì nhanh chóng phát hiện  nên tiếp tục ngó nghiêng tìm kiếm.
Chuyện Vương Nhược  thương, sáng nay  Diệp Trân kể cô mới . Thầm trách Vỹ Đình chẳng  chẳng rằng gì với  nên cô tự ,  thèm nhờ  chở. Sau khi dùng bữa trưa xong, cô tranh thủ đón taxi  bệnh viện luôn.
Nhác thấy Lộ Tinh Văn lững thững xách cơm xách cháo tiến , Thủy Nguyệt vội vàng chạy đến cạnh . 
- Lộ thiên vương, lâu quá  gặp .
- Chào biên tập Đỗ,  ,  gọi là chị dâu nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-130-benh-vien-thanh-pho-2.html.]
- Vẫn  cưới mà.
- Sắp  còn gì. Vào thôi. – Hắn nháy mắt tinh nghịch.
Thấy Thủy Nguyệt  lòng tới thăm, Vương Nhược lịch sự nên bảo  đói để còn  chuyện với cô. Lộ Tinh Văn thì  tự nhiên,  mở hộp cơm  ăn một , tuy , mắt  vẫn lia mắt sang bên  và tai vẫn dỏng lên, sẵn sàng trong tư thế  lén.
- Cũng may là  nhẹ, nhưng cũng  lâu lắm mới bình phục  ha? – Thủy Nguyệt khẽ cất tiếng.
- Chắc tầm nửa tháng là lành nhưng độ vài hôm nữa thì xuất viện . – Anh  đáp.
- Dạ.
- Buổi chụp ngoại cảnh xem   dời  .
- Không   , còn nhiều thời gian mà.
Trò chuyện một hồi,  đồng hồ thấy  đến giờ, Thủy Nguyệt vội vàng chào tạm biệt   . Đi ngang các dãy phòng bệnh, bước chân cô đột nhiên ngập ngừng. 
Cô ước giá như  thể   chồng tương lai  ở phòng nào để mà  thăm,  Vỹ Đình      nhiều bệnh chứ chẳng  chính xác là bệnh gì nên cô cũng lo lắm.
Tuy chọn cách tin tưởng nhưng cô luôn  cảm giác Vỹ Đình đang giấu giếm  điều gì đó. Anh thậm chí  từng cho cô xem ảnh   cũng như  tên bà, cứ bảo rằng lúc gặp sẽ . 
Còn trợ lý Tuấn Kiệt, mỗi  cô mon men hỏi dò thông tin của  thì y là mười  như một chục,  đều lấy cớ  điện thoại, bận rộn  nọ, sếp kêu sếp gọi  chạy mất dép, mặc dù cô thấy rõ màn hình điện thoại của  đen thùi lùi,  hiển thị gì cả. 
Đôi lúc cô còn tưởng tượng    là bà trùm của thế giới ngầm, nhưng cô cũng chẳng thể nào mà  hỏi Vương Nhược và Lộ Tinh Văn .