Bệnh viện  buổi tối khá thưa  tới thăm viếng nên  gian cũng bớt ồn ào. Diệp Trân  mang canh đến cửa thì Lộ Tinh Văn và Phó Tâm Dao cũng  bước . Đôi tay Phó Tâm Dao giữ chặt lấy cánh tay Lộ Tinh Văn, bám xèo nẹo như thể  rút mất xương sống.
- Chị Diệp Trân  thăm Vương phó tổng ạ? – Phó Tâm Dao  vui vẻ.
- Ừ. Chị mang canh hầm cho  .
- Tụi em xuống căn tin kiếm đồ ăn đây.
- Ừ. Đi .
Vương Nhược đang chơi game zombie, thấy Diệp Trân  liền bấm tắt, sợ cô phát hiện thì mất hết uy phong của lãnh đạo. Cô múc canh cho    xuống ghế, chống cằm trông  ô cửa kính, khẽ thở dài. 
- Em  ? – Vương Nhược lên tiếng hỏi.
- Không  gì, chỉ là hai hôm nay  phòng phó tổng  thấy , cứ cảm giác trống vắng thế nào .
- Em cứ xem như   công tác là . Tính , em theo  cũng lâu  nhỉ?
- Thịnh Vũ đón bao nhiêu cái sinh nhật là bấy nhiêu năm đấy ạ.
- Diệp Trân. Em  nghĩ đến việc lập gia đình ? Nhân viên và đối tác bao nhiêu  mà em  ngắm  ai ?
- Đối tác ? Steven  ? - Diệp Trân hóm hỉnh hỏi.
- Quá   chứ. - Vương Nhược gật đầu  chiều ủng hộ. 
Cô  , phì . Cảm thấy sếp  cũng hài hước thật. Tiếp đó, cô đem chuyện Steven  trẻ con nhầm là khổng lồ kể cho Vương Nhược khiến  cũng bật  theo.
Lộ Tinh Văn  bên ngoài  lỏm mà giận đến  lên tăng xông. Hóa  cô gái  sính ngoại, thích  như khổng lồ . Hắn   bản , thấy  nào  kém cỏi gì , Steven  nước Y thì  cũng mang quốc tịch nước A, cao cũng tầm đó, chỉ  điều  là nghệ sĩ nên  giữ dáng thôi mà. 
Ban nãy, đang  thì  lấy cớ  nhà vệ sinh để   và bảo Phó Tâm Dao cứ xuống . Nào ngờ   sự thật phũ phàng thế . Người trong mộng của  đem lòng mến mộ kẻ khác, còn ông  quý hóa thì ngây thơ trong trắng trợn hùa theo, góp phần  cho thằng em  thêm khốn khổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-135-ngay-troi-do-mua-1.html.]
Tức tối,  chạy một mạch xuống căn tin, gọi cho một mớ thức ăn. Phó Tâm Dao ngơ ngác , thầm nghĩ ngày mai   là tận thế,    ăn như thể chỉ còn mỗi đêm nay  chứ, xương xóc gì cũng nhai láng hết, y hệt cái máy suốt lúa.
Trong  gian yên tĩnh của quán bar   tầng bốn một tòa nhà  cũ, bản nhạc Jazz du dương, dịu nhẹ vang lên. Kiến Quốc chậm rãi thưởng thức ly cocktail  tay, đôi mắt  vương buồn man mác. Tần Vy An bước ,  khắp một lượt  tiến ,  xuống cạnh .
- Anh  đổi sở thích  ?
- Thư giãn mà, mấy chỗ khác ồn áo lắm.  thấy hình như  già mất . Cô uống gì?
- Giống  .
Pha chế là một nghệ thuật và Bartender cũng là một nghệ sĩ. Kiến Quốc thích uống cocktail bởi sự hòa quyện tinh tế của các loại rượu, nhưng cũng một phần là vì  thích  những  thợ thao tác, từ cách rót rượu, đánh máy, lắc bình và khuấy đều khiến   khỏi rời mắt. 
- Bác sĩ Tần, cô yêu ai ?
Câu hỏi bất ngờ của   cô thoáng bối rối, đưa ly rượu lên môi, nhấp một ngụm.
- Có, nhưng chỉ là từ một phía.
- Giống  . Lẽ nào phòng  việc của   lời nguyền? - Kiến Quốc  nhạt.
- Chắc là do hai  cùng cảnh ngộ nên gặp  thôi.
- Tần Vy An,   uống cho thật say, chỉ  như   mới  thể gặp  cô  trong mơ, chứ chập chờn hoài thì chẳng mơ .
- Cứ uống ,  sẽ đưa  về.
Kiến Quốc  sang  cô, mỉm , cám ơn  bắt đầu uống. Cô thấy trong đáy mắt  ngấn nước. Dáng vẻ trĩu nặng ưu tư của  khiến trái tim cô  nhịp. Cô   là vì  mạnh mẽ hơn  nên mới  biểu lộ cảm xúc  bên ngoài  là vì tình cảm cô dành cho   sâu nặng như tình cảm  dành cho Thủy Nguyệt.
Đêm dần trôi. Khi cô dìu   xe thì mưa  rơi tự bao giờ. Màn mưa giăng mù lê thê  con đường dài hiu hắt,  trong tiếng mưa thoảng tiếng  đàn ông đang nhung nhớ gọi tên ai. 
Chiếc cần gạt xua  những vệt nước loang bám  cửa kính ô tô, còn Tần Vy An dùng tay gạt những dòng nước mắt rơi  mặt . Khi cảnh vật xung quanh nhuốm màu buồn thương thì   cô còn  thể mạnh mẽ .