Hôm qua, Lộ Tinh Văn ăn nhiều tiêu quá thành  cả đêm  đau  dày đến méo mày méo mặt. Sáng nay thì sốt,  bẹp  giường. Hắn trông Vương Nhược như nắng hạn trông mưa. Khổ nỗi   đang bận lượn lờ  mấy nhịp đường, và giờ  đến  ủ rũ bên sông để mà soi bóng. Chờ hết nổi,  lập cập lấy điện thoại gọi cho Vương Nhược.
Diệp Trân  giao việc cho các phòng ban xong thì chuông điện thoại  tay đổ dồn. Thấy  gọi là Lộ Tinh Văn, cô  chút chần chừ nhưng cuối cùng vẫn chọn bắt máy. Chưa kịp hỏi   giọng  thều thào bên .
- Anh ơi, khi nào  về ? Dạ dày em đau quá,  sốt nữa…
Nói đến đó thì điện thoại ngắt ngang. Diệp Trân vội vã rời khỏi công ty, lái xe  mua thuốc, mua cháo cho   nhanh chóng chạy tới khu Villa. 
Cũng may lúc  Vương Nhược  đưa chìa khóa dự phòng của nhà  cho cô về lấy tài liệu giúp, chứ nếu  thì cô chẳng  trèo vô ngõ nào.
Bước  phòng, trông thấy Lộ Tinh Văn đang  bẹp  sàn. Mặt  nhăn như bà ngoại. Diệp Trân vội tiến , đỡ  lên giường.
- Em đau thế nào ? Sáng giờ ăn uống gì ?
- Vẫn .
Cô kê gối cho  tựa   lấy cháo đút cho  ăn. Được  lưng hộp thì mắt  mới sáng . Ban nãy  định gọi Vương Nhược nhưng vì đói đến mờ mắt nên  gọi nhầm cho cô. 
- Để  tự ăn.  định gọi cho  hai nhưng  nhầm  chị. Sao chị   với   mà chạy đến đây? – Lộ Tinh Văn vội vàng cất tiếng.
- Phó tổng   ở công ty. – Diệp Trân thật thà đáp.
- Anh   tăng ca mà   ở công ty ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-143-nha-ho-lam-nao-loan-1.html.]
- À. Là phó tổng  việc  ngoài.
- Thì  . Chị về . Xin  vì   phiền.
Đưa hộp cháo cho  xong, Diệp Trân nhanh chóng  lên, lấy thuốc trong túi xách đặt lên bàn, dặn dò mấy câu   về. Đến cổng, cô ngoái   một  nữa, lòng vẫn  yên tâm, vốn cô định chăm sóc  cho tới khi Vương Nhược về nhưng   mở miệng đuổi khách. Nghĩ tới nghĩ lui, cô lấy điện thoại nhắn tin báo cho Vương Nhược.
Bản  Diệp Trân thấy  lạ vì Vương Nhược  dối Lộ Tinh Văn, hôm qua công ty  ai tăng ca tăng ly gì . Chẳng     từ chiều qua tới giờ mà chẳng thấy mặt mũi. Thường thì thứ bảy tuần nào  cũng  .
Qua khe hở của bức màn, Lộ Tinh Văn  theo cho đến khi chiếc xe khuất hẳn. Những lời ban nãy   lời    với cô.   còn   thế nào đây. 
Nói nhớ,  thương thì cô  cảm động ,  chị ở  với em  thì cô  ở  ,  sợ cô sẽ như những  , buông lời tuyệt tình  khiến trái tim  đau thêm mà thôi.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, nắng càng thêm gay gắt. Kiến Quốc đưa Tần Vy An đến trang trại nhà  thì trời cũng  xế trưa. Ba     thông báo  bạn cùng về nên thấp thỏm từ tối hôm qua tới giờ. Vì    nên họ chẳng  là nam  nữ.
Kiến Quốc chạy  cổng nhà mà cứ ngỡ như  đang qua cổng từ, hai ông bà  hai bên đưa mắt quét qua xe  một lượt. Hắn tháo dây an , nhảy xuống,   chùm chìa khóa, chau mày.
- Con  chở b.o.m mìn, l.ự.u đ.ạ.n  mà ba  soi chiếu dữ thế.
Hắn  dứt lời thì Tần Vy An bước . Lâm Kiến Hào và Trần Tư Dung trông thấy  quen liền ồ lên một tiếng rõ to  Tần Vy An cũng bối rối, vội cúi đầu.
- Cháu chào cô chú.
- Chào cháu. Nào. Vào nhà . - Trần Tư Dung  đáp  nắm tay cô dắt .
Lâm Kiến Hào  sang Kiến Quốc, đưa tay vỗ vai , tỏ vẻ hài lòng  te te chạy theo vợ. Hắn trông theo họ, bật , xem   một sự nhầm lẫn  nặng  đây.