Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Vào đến trong bếp, Tần Vy An và Kiến Quốc  cái bàn ăn mà choáng váng thật sự, cứ như   mang cả chợ về nhà . 
Trần Tư Dung và Lâm Kiến Hào cứ đinh ninh đây là con dâu tương lai nên chẳng hỏi han gì đến chuyện tình cảm của hai đứa, sợ lỡ lời mất công thằng con  giở chứng nên chỉ hỏi về công việc và cuộc sống thôi.
- Cũng mấy năm  mới gặp  cháu nhỉ? – Lâm Kiến Hào lên tiếng.
- Vâng, chắc cũng cũng bảy, tám năm gì đấy ạ. – Tần Vy An lễ phép trả lời.
- Kiến Quốc tính tình bộp chộp, cháu  chung với nó thì nâng đỡ nó nhé. – Trần Tư Dung gắp thức ăn bỏ  chén cô, nhẹ nhàng .
- Mẹ ơi, cô  là cấp  của con đấy, con  nâng cô  thì thôi,  …
Kiến Quốc còn  chấm hết câu   ba  thụi cho một cái, nháy mắt ý bảo đàn bà đang  chuyện, đàn ông   xen . Đoạn, ông gắp con cá to tướng bỏ  chén . Hắn tủi  cúi xuống ăn, mặc kệ cả thế giới. 
Đang rôm rả chuyện trò thì Tần Vy An  vương nước sốt  áo nên xin phép   sạch. Hai ông bà chỉ dẫn nhà vệ sinh cho cô xong  tiếp tục vui vẻ dùng bữa. Lâm Kiến Hào  cho thịt  miệng thì bỗng   tiếng khọt khọt. Quay   thì thấy Kiến Quốc hai tay ôm cổ,  như mếu. 
- Con  hóc xương .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-144-nha-ho-lam-nao-loan-2.html.]
Trần Tư Dung vội buông đũa, lấy cơm trắng viên , bỏ  miệng , bắt nuốt cho trôi xuống. Lâm Kiến Hào thì trở đũa liên tục. Kiến Quốc nuốt chắc  cả bát cơm, trợn mắt trợn mũi mà cũng chẳng hề hấn gì.
Thấy , Lâm Kiến Hào tiếp tục tung chiêu, chạy  phía , xách Kiến Quốc  dậy, đan tay vòng   eo , đẩy kéo khí thế. 
Kiến Quốc  hóc xương  thể c.h.ế.t nhưng  cặp vợ chồng  hành thì   chắc, chỉ là họ phối hợp ăn ý quá khiến  chẳng  cơ hội phản kháng,   hiểu   họ  thể nuôi  sống đến hôm nay, thật là một kỳ tích chứ chẳng đùa.
Hắn cũng chẳng hình dung  họ  gì mà giàu  như  khi cứ  theo những kinh nghiệm dân gian, thầm nghĩ chắc do  hũ vàng chôn của ông nội bà ngoại gì để   chứ.
Tiếp theo, Trần Tư Dung chạy đến nhà bếp, lấy nhánh tỏi củ, bóc vỏ, nhét  mũi , bắt thở bằng miệng. Tâm nguyện của Kiến Quốc lúc  là   di chúc để  cho    nguyên nhân  c.h.ế.t là bởi vì  chứ  thì oan cho con cá.
Đang giữa ranh giới mong manh,  trông thấy cô tiên áo trắng bước , vội vung tay cầu cứu. Tần Vy An hốt hoảng chạy .
- Anh    thế ạ?
- Nó ăn cá  chịu nhả xương nên thế đấy. – Lâm Kiến Hào giải thích.
- Cô chú để    xuống  .
Nói , Tần Vy An vội lấy đồ nghề , dùng đèn pin rọi  họng   cẩn thận lấy kẹp y tế gắp cái xương. Cả hai vị phụ  thở phào, thầm nghĩ  con dâu bác sĩ trong nhà thật . Còn Kiến Quốc mừng hơn trúng ,  cứ tưởng ngày mai kèn tây sẽ thổi vang cả nhà, còn  thì xòe  hai cánh mà chu du khắp chốn cũng nên.