Công viên giải trí ngày cuối tuần chật kín  nên Mạc Cách Tùng  đội nón, đeo kính râm, bịt mặt kín mít. Tuy  hoạt động trong showbiz nữa nhưng tên tuổi của   bao giờ hết hot. Từ lúc  tiếp quản LEbank, phô  cái  phận con trai ông trùm Mạc Uy Long thì lượng khách hàng nữ của ngân hàng tăng lên vùn vụt.
Hai chị em rôm rả trò chuyện và mua kem ăn, còn Mạc Cách Tùng chẳng dám mở khẩu trang nên đành ăn kem ngó. Đảo quanh một vòng, Thi Hân ngỏ ý  tàu lượn siêu tốc. 
- Em  chơi trò ,  và chị cùng chơi nhé,  ai trong chúng  sợ đúng ? – Cô bé nhí nhảnh cất tiếng.
Thấy Hạ Hạ  sang  , Mạc Cách Tùng gật đầu lia lịa. Thật ,   sợ mấy trò cảm giác mạnh  nhưng   thể  . Cô em vợ tương lai xem  đóng phim chưởng  phim hành động đều bay nhảy tẹt ga nên cho rằng  vô cùng dũng cảm.
Ngồi , thắt dây an  xong xuôi, hai chị em nhà họ Du mỉm  mong chờ còn Mạc Cách Tùng dường như  nín thở, nếu  quá lên một chút là   tắt thở. 
Đoàn tàu bắt đầu khởi động, những tiếng la hét vang lên, trong đó thì giọng của nam thần là lớn nhất,  mở hết volume, với hy vọng tiếng hét sẽ át  nỗi sợ hãi trong lòng.
Rời khỏi trò chơi, chân  run đến   vững nhưng  cố  như bình tĩnh, đổ thừa  tê, chuột rút  nọ chứ mấy trò  chỉ mang cảm giác nhẹ như chạy xe đạp . Cũng may là   cái khẩu trang chứ nếu  e là diễn mấy cũng lộ.
Tiếp đến, Hạ Hạ chọn trò chơi lâu đài kinh dị. Nhìn cái cảnh hoang   thì Mạc Cách Tùng  bỏ chạy ngay từ vòng gởi xe chứ đừng  là  mấy lớp cửa, nhưng vì sự nghiệp lấy vợ nên   cố gắng. Hắn  rõ chẳng  cô gái nào thích đàn ông nhát gan cả, khổ nỗi   sinh   với lá gan  cấu tạo kỳ lạ, sóng gió cuộc đời   sợ, chỉ sợ mấy cái trò chơi kiểu như vầy.
Mua vé xong, cả ba đồng loạt tiến . Đương nhiên là Mạc Cách Tùng   . Hắn lầm rầm cầu nguyện cho hôm nay, mấy con ma sống ham chơi và quên nhiệm vụ, đừng nhảy sảng  hù dọa gì cả.
Mới bước mấy bước thì cái đầu lâu trắng phau, hai mắt đỏ kè chẳng  từ  thòng xuống, sát ngay  mặt. Hai cô gái la lên, còn Mạc Cách Tùng sợ đến cấm khẩu, thành  vô tình khiến chị em họ Du cho rằng  là mỹ nam can đảm, lấy đó  điểm tựa tinh thần  tiếp.
Vì  cảm giác ớn lạnh  lưng nên hai cô gái chen lên , cho nam thần tượng theo . Tiếng rên xiết, tiếng xiềng xích bắt đầu vang lên, tóc tai Mạc Cách Tùng hết dựng ngược   ướt đẫm mặc dù  hề uốn, ép, sấy, gội, nhuộm. 
Nhìn hai chị em   mặt thì  cũng yên tâm hơn. Qua hết dãy nhà tù, đang yên đang lành, bỗng dưng một bóng ma trắng lú  sóng đôi cùng . Khỏi  ,  sợ đến  tụt cả lưỡi, con ma thấy  trân mắt lên thì ngỡ    sợ, thật  mất mặt ma quá nên nó vươn bàn tay móng vuốt tóm lấy áo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-148-ngay-cuoi-tuan-2.html.]
Lúc , hồn Mạc Cách Tùng mới nhập vô ,  co giò chạy té khói, tuột luôn chiếc áo khoác hàng hiệu biếu cho con ma để thoát . Hai chị em Hạ Hạ vì mải  phía  nên     trải qua chuyện khủng khiếp thế nào.
Đến lớp cửa cuối, tưởng như  xong thì đột nhiên cỗ quan tài mở nắp, cái xác ướp bật dậy,  ha hả. Hạ Hạ và Thi Hân hét toáng lên, chạy loạn tìm lối thoát,  khỏi lâu đài mà hai cô cứ tưởng như đang còn trong đó, cứ ôm lấy , run cầm cập. 
Khổ  cho Mạc Cách Tùng, mỗi khi sợ,    mất hồn nên thường sẽ chậm hơn  khác, lúc  lấy  hồn phách,   chạy  thì va  con ma trắng tinh khôi đang hớt hải đuổi theo để trả  chiếc áo khoác. Thế , vì quá đỗi kinh hãi mà  ngất luôn,  bất động  sàn.
Con ma trắng ngu ngốc  cái xác ướp lúc  cũng  nhảy  khỏi cỗ quan tài. Cuối cùng, Mạc Cách Tùng là  chơi đầu tiên  hai con ma khiêng  khỏi lâu đài kinh dị. Hạ Hạ trông thấy liền hoảng hốt chạy , lay gọi .
- Chủ tịch, chủ tịch,    chứ? Tỉnh   .
- Anh   gì thế ạ? – Thi Hân đón lấy chiếc áo  tay con ma, hỏi.
- Chúng   , chắc   ngất vì đói. – Con ma lên tiếng.
- Phải,  đói quá, hôm qua thức khuya  việc, sáng nay dậy muộn, vì sợ hai chị em đợi nên   ăn. - Mạc Cách Tùng thều thào.
Xác ướp và ma  trở  lâu đài, tiếp tục công việc hù dọa. Hạ Hạ và Thi Hân dìu Mạc Cách Tùng đến khu vực bán hàng ăn dùng bữa vì cũng  tới giờ cơm trưa. Suốt bữa ăn, hai cô nàng cứ khúc khích  mãi   thẹn đỏ cả mặt.
- Này,   là  sợ , do đói đấy.
-  ,  , chỉ là cảnh tượng   khiêng  ban nãy   buồn . - Hạ Hạ phân trần.
- Chị  đúng, cảnh đó hài hước lắm ạ. – Thi Hân cũng hùa theo.
Hắn thấy bản  mất điểm trầm trọng, cúi gầm mặt xuống, ăn lấy ăn để. Tuy  thì  vẫn vui trong lòng, mỗi khi ở cạnh Hạ Hạ, cảm giác của   , thoải mái như   trong gia đình,  chắc chắn cô chính là một nửa đến muộn của .