Vương Nhược đưa tay khẽ vỗ  vai tên đồng nghiệp một cái thong thả về phòng. Vừa bước ,   thấy Thủy Nguyệt đang chờ . Nhìn cô gái  ngoài lan can ngắm trời ngắm đất,  khẽ mỉm , cho rằng cô em dâu  đang nhớ chồng sắp cưới.
- Thủy Nguyệt. – Vương Nhược gọi khẽ và   bàn.
- Vương phó tổng, chào , em đến báo cáo với ,  việc em  bàn giao xong xuôi. - Vừa  cô   đến bên bàn, đặt lá đơn thôi việc xuống.
- Tuần  Vỹ Đình về,  tiến hành chụp ngoại cảnh nhé, chân  cũng đỡ .
- Dạ . À, Vương phó tổng, lương của em  thể chuyển khoản liền luôn   ạ?
- Đương nhiên,  sẽ gọi phòng kế toán, chậm nhất là chiều nay em nhận . Không cần đợi đúng ngày . – Anh khe khẽ gật đầu.
- Thời gian qua thật sự cảm ơn   nhiều, Vương phó tổng,  giữ gìn sức khỏe nhé.
- Đừng khách sáo,  nhà  cả.
Anh  dứt lời, Thủy Nguyệt liền cúi chào  bước . Nhìn theo dáng cô khuất  cánh cửa,   khẽ , thầm nghĩ cô gái  sắp trở thành phu nhân Thịnh Vũ mà còn để ý đến mấy đồng lương lẻ, xem  chủ tịch    khó sống đây.
Sang bên phong chủ tịch, Thủy Nguyệt lặng lẽ đặt chiếc chìa khóa và hộp nhẫn cầu hôn lên bàn  việc của . Trước lúc rời ,   đưa chìa khóa dự phòng để cô đến nghỉ trưa. Đảo mắt quanh một lượt, cô mơ hồ thấy bóng dáng    những chồng hồ sơ, đang đưa tay vẫy gọi . 
Khép  cánh cửa, Thủy Nguyệt lững thững tiến về phía thang máy,  kịp nhấn thì Kiến Quốc bước đến,  song song. Hắn  cô mỉm , mắt môi đều thoảng nét buồn xa xôi.
- Lâu quá  gặp, em khỏe ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-154-ngay-cuoi-o-cong-ty-2.html.]
- Em khỏe, cám ơn . – Cô cúi đầu, đáp lời.
- Giờ em về nhà ? Anh đưa em  nhé.
- Không ạ. Anh cứ  việc , em   xe buýt một vòng thành phố.
Kiến Quốc im lặng,   thêm gì nữa. Cửa thang máy hé mở, cả hai cùng bước . Một lát , Thủy Nguyệt đưa mắt  sang Kiến Quốc,    cũng  cô.
- Kiến Quốc, em nghỉ việc .
- Anh .
- Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, đừng  việc quá sức và đừng uống nhiều rượu.
- Ừ, chỉ lâu lâu  mới uống thôi.
Kiến Quốc thấy Thủy Nguyệt hôm nay là lạ, nét buồn rầu vương  gương mặt   nên  ở một  sắp  cô dâu, và còn là cô dâu của  đàn ông mà cô yêu thương. Vốn  định xuống tầng năm nhưng vì gặp cô nên theo đến tầng một luôn.
- Em  đây, tạm biệt .
Dứt lời, Thủy Nguyệt bước thật nhanh. Kiến Quốc đưa tay nhấn    trở lên. Trong đầu  bộn bề bao nhiêu suy nghĩ,    đuổi theo cô, đưa cô  dạo như ý cô  nhưng lương tâm  cho phép   , trừ khi là Vỹ Đình  lòng, phụ bạc cô.
Trạm xe buýt tầm trưa luôn vắng vẻ. Thủy Nguyệt   hàng ghế chờ, mắt dán xuống lòng đường. Tiết trời chớm  mùa đông mang theo cái lạnh hanh hanh, se sắt, ánh nắng cũng nhạt hơn, khi  khi .