Pha thắng gấp  cả  cô bổ nhào, đầu đập  ghế, đau ê ẩm. Vỹ Đình hùng hổ bước xuống, mở cửa  tóm lấy cô, kéo trượt  trong. Nhận  đây là khu nhà hàng khách sạn cao cấp hôm  cầu hôn , cô hoảng loạn dùng bàn tay còn  cào cấu tay  với hy vọng  đau mà buông lơi cho   cơ hội bỏ chạy.
- Anh đưa  đến đây  gì? Mau buông  . – Cô    la.
Vỹ Đình dường như chẳng còn  đau đớn gì nữa, Thủy Nguyệt càng giãy giụa thì  càng nắm chặt. Cô cảm giác như bàn tay cô sắp lìa khỏi cổ tay luôn .
- Cứu  với,   bắt cóc. 
Chẳng   , Thủy Nguyệt bèn hô hoán lên, hy vọng   giúp .  cô  nhầm, vốn dĩ chẳng  ai rảnh  mà chọc  hổ cả, trừ khi là hết  sống ở cái thành phố hoa lệ . 
Nữ lễ tân  thấy Vỹ Đình đến thì cúi chào  lễ phép  nhanh chóng đưa thẻ phòng tổng thống cho . Thủy Nguyệt vươn tay bấu  cạnh bàn, đỏ mặt tía tai, cố sức bám trụ. Chưa  bao lâu,   cô    nhấc bổng lên, vác  vai, tiến thẳng đến thang máy.
Thủy Nguyệt  cảm giác não  đang lỏng , cái kiểu chúc đầu xuống  thật khiến cô khó chịu, cứ choáng váng, chưng vưng. 
Cửa phòng hé mở, cả  cô  Vỹ Đình ném thẳng xuống giường. Tiếng đóng cửa đánh sầm  cô tỉnh táo , vội vàng bò dậy. Vỹ Đình cũng lao nhanh tới, áp sát cô, giọng  mang đầy nỗi tức giận và mất mát.
- Trả lời , vì  em  âm thầm  rời ?
- Đừng đóng kịch nữa.    là ai , Văn Phong.
Nghe Thủy Nguyệt  xong, Vỹ Đình  chút khựng . Đôi mắt  hằn lên những tia m.á.u đỏ  lớp sương mù. Hóa , đây chính là lý do cô  chạy trốn khỏi  ư.
- Vậy thì  ? Em đừng quên là em tự nguyện đồng ý kết hôn với .
- Là  lừa , Văn Phong,  sẽ  bao giờ để   cơ hội trả thù  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-156-tinh-hoa-hu-tan-2.html.]
- Trả thù? Em đang  gì ? 
- Anh  hận ,   ?
- Không ,  yêu em mà, Tiểu Nguyệt, …
-    yêu . - Cô hét lên, cắt ngang lời  .
- Được thôi, tên Văn Phong đó   cách  cho em yêu  nhưng bây giờ  là Vỹ Đình,  .
Dứt lời, Vỹ Đình lùi , rời khỏi giường, đôi mắt rực lên tia lửa giận. Anh chậm rãi cởi bỏ tây trang, tháo cà vạt  cổ xuống. Thủy Nguyệt trơ mắt  , cho đến khi thấy chiếc áo sơ mi đen vuột khỏi   thì cô mới phát hiện  ý đồ của vị hôn phu, cô hốt hoảng nhảy xuống sàn, vụt chạy .
Tay  chạm cửa    tóm lấy lôi ngược trở . Một  nữa, cô  ném lên chiếc giường  chế tác từ những vật phẩm xa xỉ theo phong cách quý tộc. Điện phút chốc vụt tắt, chỉ còn  thứ ánh sáng mờ ảo phát  từ hai cây đèn bàn.
Tiếng rơi của chiếc thắt lưng xuống sàn  Thủy Nguyệt  lạnh cả , cô cố gắng thoát  nhưng  Vỹ Đình nhanh chóng bắt . Vòng tay lạnh lẽo rắn chắc khóa chặt cô  giường, khóe môi  vì giận dữ mà cong lên.
- Buông  , xin  đừng  , xin  đừng đối xử với  như . – Cô  nức nở, van lơn.
- Tiểu Nguyệt của , đừng sợ, qua hôm nay em chắc chắn sẽ yêu  thôi.
Dứt lời, Vỹ Đình cúi xuống, cắn mạnh  chiếc cổ trắng ngần, Thủy Nguyệt đau đớn hét lên, mười ngón tay cô   đan chặt, chẳng còn gì để mà phản kháng. Tiếng nấc của cô tắt nghẹn trong những nụ hôn cuồng nhiệt của .
Nhìn cô ,   xót nhưng  càng xót xa cho bản   hơn. Cuộc tình , hạnh phúc trong mấy tháng ngắn ngủi là   vay mượn từ dung nhan của Vỹ Đình mà  , khi  sự thật thì cô  chút thương tình mà vứt thẳng   như  .
Vào giây phút , bao nhiêu hận thù, nhớ nhung, yêu thương, mê đắm, tức giận,  đem trút hết lên  cô. Trong căn phòng hội tụ những tinh hoa và sang trọng bậc nhất chỉ còn  tiếng  thảm thương của  con gái và tiếng thở hỗn loạn của  đàn ông.