Trong căn phòng tối nhờ, Thủy Nguyệt chống tay, chật vật bò dậy,   cô đau ê ẩm, dấu vết xanh tím in hằn  làn da trắng mỏng manh. 
Thủy Nguyệt    ngất  bao lâu nữa, qua khe hở của chiếc màn  bằng lụa cao cấp, cô thấy trời  đổ về chiều. Nghe  thở của Vỹ Đình đều đều vang lên, đoán chừng  vẫn say giấc, cô nhanh chóng chỉnh  trang phục    vội vàng rời khỏi.
Đang là giờ tan tầm, chiếc  xi chở Thủy Nguyệt hòa  dòng xe đông đúc nối đuôi . Bầu trời phủ một màu xám xịt. Xa xa,  đôi cánh chim muộn màng đang dìu  bay về tổ. Tâm tư cô tràn ngập tủi hờn, uất ức. 
Tình cảm cô dành cho  dường như rơi  hư tàn, mù trong sương khói. Cô  những gì xảy  hôm nay sẽ nhanh chóng chìm sâu  quên lãng, cứ xem như là bản  đền tội cùng  , từ giờ về  mong rằng đừng ai hận  nữa.
Thủy Nguyệt rời   lâu thì Vỹ Đình giật  tỉnh giấc,  đưa mắt  quanh  quất chẳng thấy cô  liền vội vàng vơ lấy bộ quần áo mặc   gấp gáp chạy xuống tầng , đến quầy lễ tân.
- Cô gái cùng  với   ? – Vỹ Đình gấp gáp hỏi.
- Thưa chủ tịch, cô   rời khỏi  mười phút   ạ. - Nữ lễ tân cúi đầu, đáp.
Sau khi nhân viên phòng kỹ thuật tua  camera và báo  xe, Vỹ Đình nhanh chóng đuổi theo. Trái tim  đau đến  c.h.ế.t nghẹn,   cam tâm để mất cô như thế , cuộc đời thật quá trêu ngươi, nếu  cho  gặp  cô thì cớ gì  xô đẩy để cô vuột khỏi tầm tay   nữa chứ.
Cơn mưa chiều bất chợt đổ ập xuống những vỉa hè tan tác bước chân qua trong sự ngỡ ngàng của  . Gió lùa hàng cây tơi tả, tán lá ướt đẫm cuốn trôi những xô bồ, nhộn nhịp, màn nước mờ xóa dần dòng xe hối hả ngược xuôi.
Chiếc  xi theo lời khách dừng   cửa một hiệu thuốc tây. Thủy Nguyệt trả tiền  gấp gáp bước xuống, chạy  trong. Nữ dược sĩ  cô, khẽ mỉm .
- Lấy cho  thuốc tránh thai khẩn cấp. – Thủy Nguyệt  như hối thúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-159-nhung-noi-buon-noi-tiep-1.html.]
- Vâng ạ. - Nữ dược sĩ đáp lời  mau chóng lấy đưa cho cô.
- Cám ơn. - Cô đón lấy viên thuốc, vội vàng mở chai nước. 
Chưa kịp uống thì thuốc men, nước nôi bỗng chốc  hất văng hết xuống sàn. Thủy Nguyệt hoảng sợ ngước  lên. Vỹ Đình đang   mặt, chiếc áo sơ mi    bung xõa  ngoài,  sơ vin gọn gàng như  khi nữa. Đây cũng là  đầu tiên, cô thấy bộ dạng  nhếch nhác như . 
Ánh mắt Vỹ Đình bùng lên cơn thịnh nộ. Anh tóm lấy Thủy Nguyệt, lôi xềnh xệch  xe. Cô dùng sức đ.ấ.m mạnh  cánh tay , cố vùng vẫy thoát .
- Bỏ ,  bỏ  .
Đến nơi,  lấy chìa khóa mở cổng  tiếp tục kéo cô theo  nhà. Toàn  Thủy Nguyệt   xô ngã xuống ghế sô pha. Cô vội bật dậy, nước mắt  ngừng tuôn rơi, cứ mỗi    lên    đẩy ngã trở .
- Tiểu Nguyệt, chúng  sắp kết hôn ,   em sinh con cho .
- Anh  điên ?  tuyệt đối  bao giờ kết hôn với  .
Nói , cô nhanh chóng chạy , Vỹ Đình đuổi theo, chặn  cánh cửa. Anh đau đớn  cô đánh mạnh   ,   là nỗi đau  xác mà chính là nỗi đau thấu tận tâm can. 
- Tại ? Sinh con cho  mà khiến em uất ức đến thế  ư? – Anh nắm lấy hai vai cô, giữ chặt, gằn giọng hỏi.
-  sinh con cho ai cũng , chỉ cần   là .
Giọt nước mắt từ khóe mi Vỹ Đình phút chốc rơi xuống. Anh  ngờ khi  xác cô thuộc về  thì trái tim cô vẫn xa xôi như . Rốt cuộc trong ngần  năm lớn lên bên , chút tình cảm cô dành cho  cũng   . Anh yêu cô còn hơn cả mạng sống  nhưng đổi  chỉ là sự lợi dụng để nương  tá túc thôi ư. Hình ảnh năm xưa  ùa về choáng ngợp lấy tâm trí Vỹ Đình, đôi bàn tay  bóp mạnh hai vai cô, hàm răng thì nghiến chặt.