- Em   em  chạm tới giới hạn của   ? Sinh con cho  đàn ông khác, em    c.h.ế.t   thây  ? Hả?
Theo câu chất vấn, Vỹ Đình thẳng tay đẩy Thủy Nguyệt ngã xuống sàn. Cô trừng mắt  lên, gương mặt lạnh lùng như sương giá mùa đông, buông lời lạnh ngắt.
- Được thôi,  cho  , nếu thật sự  đứa bé,  cũng sẽ moi nó   khi kịp thành hình.  xem ai nhẫn tâm hơn ai.
Câu  của Thủy Nguyệt  đánh tan tia lửa giận đang ngùn ngụt cháy trong lòng Vỹ Đình. Đôi tay vươn tới định đỡ cô đột nhiên dừng , chơi vơi trong  ,  cảm giác như  là một kẻ lang thang  chính   vứt bỏ. Chậm rãi  lên,  cất giọng thật buồn.
- Anh sẽ  mua cho em. Chờ .
Nhìn dáng  đàn ông cao gầy khuất dần trong màn mưa chiều, nước mắt Thủy Nguyệt  tuôn lã chã, tiếng  nức nở hòa lẫn tiếng mưa rơi. Căn nhà nhỏ giờ đây chỉ còn   cô bơ vơ trong nỗi oán hờn. 
Vỹ Đình về thì Thủy Nguyệt  khóa cửa bên trong,   mở , đành ngậm ngùi đẩy vỉ thuốc  qua khe hở phía . Anh cứ  mãi, mặc cho mưa tuôn xối xả khiến   ướt đẫm.
Qua   bao lâu, mưa  tạnh, cái  khí lạnh lẽo tràn ngập khắp các ngõ ngách, hàng cây bên đường ủ ê, dỗi hờn như trẻ con ngủ trưa  thức dậy. Ánh sáng mờ nhạt của ngày dần rời , bóng tối len lỏi chen ,  lặng  lòng  thổn thức.
Chiếc điện thoại  tay khẽ rung. Vỹ Đình ảo não, chẳng buồn  xem ai gọi, đưa thẳng lên tai, bấm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-160-nhung-noi-buon-noi-tiep-2.html.]
- Cậu Vỹ Đình, bà chủ mất . - Tiếng dì Hà bên  nức nở.
Nếu như hỏi khi nào Vỹ Đình buồn nhất thì  lẽ chính là lúc . Anh  mất  trái tim  con gái  yêu   mất    của . Anh vội vàng lao  và lái xe  trong vô thức. Cơn mưa chiều nay ám ảnh  suốt đời, những tiếng gào thét thảm thiết trong lòng từng đợt dâng lên.
Đến nơi,   như bất động,  chiếc giường phủ khăn trắng xóa. Mãi một lúc ,  mới  thể nhấc chân tiến gần, bàn tay run rẩy kéo lớp vải xuống,  loáng thoáng tiếng vị giám đốc bệnh viện trầm buồn  lưng.
- Bà  liên tục lên cơn sốt từ đầu giờ chiều, tới giờ thì ngưng tim. Chúng  cố gắng liên lạc với  nhưng    máy.
-   ở cùng bà một lát. – Anh nhỏ giọng .
Từng  lặng lẽ rời , nhường  gian  cho hai  con. Vỹ Đình nắm lấy bàn tay Quế Lệ Na, quỳ sụp xuống, giọt đắng lăn dài  mặt , tiếng  rấm rứt vẳng lên trong căn phòng lạnh lẽo. 
Bao nhiêu mơ ước và dự tính về tháng ngày hạnh phúc  vùi chôn hết  cơn mưa chiều nay mất . Cơ hội ở bên   phút lâm chung  cũng để vuột mất. Lúc đưa Thủy Nguyệt  khách sạn, vì   ai  phiền nên   tắt máy, mãi đến khi mua thuốc về, thấy cô khóa chặt cửa thì  mới mở nguồn để gọi.
Mãi đến tận tối, khi Vương Nhược và Vỹ Đình  đưa xác Quế Lệ Na đến nhà tang lễ và lo  thứ xong xuôi thì Lộ Tinh Văn mới xuất hiện. Vì giấc chiều gặp sự cố nên đoàn   trễ, đường từ phim trường về  khá xa, thêm phần  đưa Phó Tâm Dao về nhà cô nên  tới muộn. 
Lộ Tinh Văn thở dài ảo não, thầm xót xa cho  bác dâu, cuối cùng, bà cũng chẳng thể đợi  đến ngày con trai  kết hôn. Chuyện riêng tư của Vỹ Đình  ai dám can dự, hỏi han nên cả  và Vương Nhược đều   việc  giấu giếm Thủy Nguyệt, chẳng cho cô gặp  .