Đường dẫn  khu cư xá  xuống cấp và hoang hóa khiến   cảm giác như lạc  phim trường của một bộ phim kinh dị, trong cái lạnh của mùa đông tuyết phủ càng  cho Mạc Cách Tùng và Thi Hân sợ đến nổi gai ốc. 
Hắn tặc lưỡi  ngang  dọc, khung cảnh rùng rợn thế  chẳng trách những  vô gia cư thà ngủ lay lất ngoài đường chứ chẳng dám mò tới tránh rét. Hắn tiếc rẻ vì bộ phim điện ảnh kinh dị lúc   đóng  chọn nơi đây  điểm . 
Thi Hân  lời Mạc Cách Tùng, lủi   bức tường loang lổ,  im như thóc, kẽ nứt của bức vách  đủ lọt tầm mắt cho cô bé quan sát phía .
Như Ý  chạy xe  trong mà để ở ngoài xa   bộ . Trong đầu cô lúc  chỉ nghĩ  thế nào thủ tiêu Mạc Cách Tùng một cách gọn ghẽ và nhanh nhất  thể, chỉ cần  biến mất thì cô  thể trả thù  cho ba  và vệt đen trong quá khứ  sẽ chôn vùi vĩnh viễn.
Mạc Cách Tùng  mặt về phía bức tường Thi Hân đang nấp mà canh chừng,  lo cô bé nhảy  sảng tai  mất công Như Ý trách móc  nọ. Qua khe hở, Thi Hân sửng sốt khi thấy Như Ý bất ngờ xuất hiện, tay lăm lăm con d.a.o sắc bén, nhằm hướng Mạc Cách Tùng lao đến.
- Anh rể, cẩn thận phía .
Mạc Cách Tùng   lưng  thì lưỡi d.a.o sáng lóa  đến gần,  bất ngờ nên  kịp phản xạ gì. Trong thoáng chốc,  thấy Thi Hân chắn ngang     khuỵu xuống, lưỡi d.a.o ngập đến tận chuôi, m.á.u tươi tuôn  xối xả, nhuộm đỏ nền tuyết trắng xóa.
Như Ý trợn mắt , bàn tay run rẩy buông thõng, ngã nhào xuống đất, cứ  bò thụt lùi  lắc đầu, môi mấp máy  gì chẳng rõ. Đoạn, cô cố gắng  lên, loạng choạng bỏ . Mạc Cách Tùng hốt hoảng bế Thi Hân lên, trấn an cô bé.
- Hân Hân, cố một chút,  đưa em tới bệnh viện.
Chiếc siêu xe lao vun vút  đường,   Mạc Cách Tùng toát mồ hôi,  liên tục tăng tốc. Thầm mong cho cô bé đừng xảy  chuyện gì, nếu ,  sẽ ray rứt cả đời, cũng chẳng    mà đối mặt cùng Hạ Hạ.
Lúc , trong phòng biên tập, Hạ Hạ bỗng thấy nóng lòng vô cùng, tập hồ sơ  bàn cứ rớt lên rớt xuống khiến cô  cảm giác bất an. Đang định gọi cho Thi Hân thì chuông điện thoại réo rắt và tiếng Mạc Cách Tùng gấp gáp ở đầu máy bên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-165-bi-kich-1.html.]
- Thi Hạ, em đến bệnh viện thành phố nhanh lên, Hân Hân xảy  chuyện .
- Con bé  gì? Không  nó  cùng  ?
- Hân Hân    đ.â.m trúng, vết thương khá nặng.
Cảm giác như đất trời xung quanh sụp đổ, Hạ Hạ lập cập ôm lấy túi xách  chạy vụt . Suốt đoạn đường, cô cầu nguyện liên hồi, cô chỉ  mỗi đứa em gái  là   thôi, cô bé mới chỉ mười bảy tuổi, tương lai phía  vẫn đang còn chờ, chị em cô còn  nhiều điều   cùng . 
Vừa tới nơi, cô hối hả lao đến phòng cấp cứu,  lúc ánh đèn đỏ  cửa vụt tắt và các bác sĩ lặng lẽ bước , cúi đầu xin  vì  cố gắng hết sức. 
Đôi tay Hạ Hạ run run kéo tấm khăn trắng xuống, cô  tin đây là sự thật, mới sáng nay chị em còn đùa vui với   mà. Tiếng  thảm của cô ai oán vọng lên. 
- Thi Hân, tỉnh   em,  em  thể bỏ   chị? Chị   gì bây giờ? Em ơi…
Nhìn Hạ Hạ , trái tim Mạc Cách Tùng nhói đau,  tiến  cạnh bên, hai tay ôm chặt lấy vai cô, an ủi. Cô  đến cạn nước mắt thì  sang tóm lấy cổ áo .
- Không   đưa con bé  mua sách ? Là ai khiến em  mất mạng hả?
- Anh  việc  ngoài, Thi Hân xin theo, là em   đỡ d.a.o cho , hung thủ chạy mất ,  cũng   là ai.
Những tiếng than xé lòng  vang lên. Bên ngoài trời, cơn mưa tuyết ào ạt tuôn xuống, phủ mờ tất cả. Nỗi đau mất    hết lòng yêu thương khiến tim cô như tê dại. Tất cả cố gắng và nỗ lực suốt quãng thời gian qua  thành như vô nghĩa. Cô mong đây chỉ là một cơn ác mộng nhưng tất cả những gì diễn   đó cho cô  cô mất em gái  thật .
Vì Hạ Hạ chẳng còn  thể  vững nên tất cả những việc  đó đều do một tay Mạc Cách Tùng lo liệu. Hắn gọi điện huy động thêm lực lượng nhân viên ngân hàng đến giúp bởi bản  cũng đang trong cảm xúc bối rối lẫn hỗn loạn. Mãi đến tận trưa,  mới  thời gian để gọi điện chất vấn Như Ý mà  hề  cô đang hôn mê.