tám giờ sáng, Vương Nhược và Lưu Niệm Từ dẫn đầu đoàn nhân viên của Thịnh Vũ đến viếng Thi Hân. Lúc  bước  khỏi nhà tang lễ,  vô tình chạm mặt Mạc Cách Tùng.
- Cám ơn chủ tịch Mạc,    sẽ cố gắng bù đắp cho biên tập Du. – Vương Nhược khẽ .
- Tất cả là do  mà , là chúng  bức Như Ý đến đường cùng, còn về Thi Hạ,  sẽ chăm sóc cô .
- Hai   gì ? Thi Hân là do Như Ý hại ?
Tiếng  vang lên từ phía  khiến cả hai giật   . Đôi mắt thẫn thờ vì thức trắng cả ngày lẫn đêm của Hạ Hạ xoáy thẳng  họ. Vương Nhược vội lên tiếng giải thích, rằng cô   nhầm  nhưng Hạ Hạ vẫn kiên quyết tóm lấy Mạc Cách Tùng, cố hỏi cho  nhẽ.
-    nhầm ,   là Như Ý hại c.h.ế.t em của  ?
- Thi Hạ, em bình tĩnh    . – Mạc Cách Tùng dịu giọng trấn an.
- Không ,   báo cảnh sát.
Dứt lời, Hạ Hạ toan chạy  thì  Vương Nhược vội vàng giữ . Cô gào , đánh mạnh  tay .
- Du Thi Hạ, Như Ý  bệnh tâm thần, cô   kiểm soát  hành vi của bản , em  báo cảnh sát cũng  giải quyết  gì ,   cô  chịu trách nhiệm tất cả,  sẽ bồi thường cho em. – Vương Nhược gấp gáp giải thích một tràng dài.
- Anh định bồi thường thế nào đây? Anh trả  mạng cho em  ?
Hạ Hạ gào thét, vùng mạnh  khỏi tay  và chới với ngã nhào xuống đất, ngất xỉu. Mạc Cách Tùng hốt hoảng chạy đến đỡ lấy cô,  bảo Vương Nhược cứ về   bế  yêu  trong. 
Qua một hồi lâu, Hạ Hạ mới tỉnh , cô van xin Mạc Cách Tùng    chứng nhưng  một mực khuyên cô nên từ bỏ ý định, phân tích cho cô tất cả lý do, phần là Như Ý  bệnh, phần là Vương Nhược sẽ dùng tiền và các mối quan hệ của  để bảo vệ cô  đến cùng.
- Anh cũng  giàu  và quyền lực mà,    thể giúp ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-169-bien-tinh-buon-1.html.]
- Thi Hạ, nguồn cơn của tất cả chuyện  là do  mà , coi như  xin em…
- Lũ khốn nhà giàu các ,   thể? Sao các   thể   chứ? Cút ,  cút  cho khuất mắt ,  . – Cô hét lên.
Mạc Cách Tùng thấy Hạ Hạ bấn loạn liền lao  định ôm lấy cô an ủi nhưng  nhào đến   cô đạp cho một đạp ngã chỏng chơ, tiện tay vơ  cái gì cũng ném xối xả   . Tuy thương tích đầy  nhưng  vẫn cố nán  bên cạnh.
Tiếng  thảm thiết của cô như xé nát cõi lòng . Cô hận bản  , nếu như  bắt đầu mối quan hệ với  thì em cô   chết. Cô   chẳng thể nào đòi công bằng cho Thi Hân , Mạc Cách Tùng  đồng ý giúp đỡ thì cô   mà đấu với Vương Nhược chứ. 
Sương tuyết lạnh giá đóng băng luôn mối tình mới chớm cô dành cho . Chưa kịp yêu  hóa hận thù. Đến cuối cùng,   chọn bảo vệ vẫn là mối tình đơn phương đầu đời  chứ chẳng  là . Hôm nay, cô   cạn dòng nước mắt, cho Thi Hân và cũng là cho đoạn tình đứt gãy . 
Qua hết mấy ngày, tang lễ cũng   tất, Hạ Hạ cố gắng lấy  tinh thần,  đơn thôi việc  đến công ty,  đó lên thẳng phòng phó tổng, gõ cửa bước . Ngay khi cô xuất hiện thì bầu  khí khó xử lập tức bao trùm phòng  việc của Vương Nhược,  hết  lá đơn thôi việc  tay   tới cô. 
Trong  các nhân viên cấp  thì cô là    ưu ái  kém gì cô em dâu hụt Đỗ Thủy Nguyệt. Nay vì bảo vệ  con gái  yêu mà  tổn thương cô khiến lòng  cũng vô cùng khó chịu.
- Em suy nghĩ kỹ ? – Anh lạt giọng hỏi.
- Rồi ạ. - Hạ Hạ lạnh lùng đáp.
- Du Thi Hạ,  mất  mất ,  sống vẫn  tiếp tục sống, em…
-  nhất định sẽ sống , chỉ cần là  liên quan đến những kẻ dùng tiền để bóp méo sự thật, đổi trắng  đen như  nữa, Vương phó tổng .
- Được ,  sẽ bảo Diệp Trân sắp xếp   em. Du Thi Hạ,   nếu em cần gì cứ  với .
- Thứ  cần,  cho  ? Anh trả mạng em gái   ?
Nói , Hạ Hạ nhanh chóng  lưng bước   khi giọt nước  khóe mi kịp rơi xuống. Sau đám tang Thi Hân, cô tiều tụy hẳn, làn da trắng trở nên xanh xao, lớp phấn phủ cũng chẳng thể xóa mờ quầng thâm quanh đôi mắt.
Vì lệ nhòa ướt mi nên suýt chút nữa, Hạ Hạ  va  Tuấn Kiệt khi  đang  đường hối hả tới phòng chủ tịch. Vốn tên trợ lý định hỏi han cô vài câu nhưng  bộ dạng của cô  mấy  nên là thôi.