Vừa trông thấy Tuấn Kiệt ló , Vỹ Đình nhanh chóng  thẳng lưng  ghế,  điệu bộ như kiểu đang chăm chú xem hồ sơ  nọ. Tên trợ lý ngập ngừng tiến ,  đến là phát khổ với vị sếp . Nhớ hôm ở nhà quàn còn  giọng tuyệt tình nhưng mới qua đôi, ba ngày liền đổi ý, bắt  chạy ngược chạy xuôi tìm .
Hắn  lệnh bới móc cả cái thành phố lên, tìm về tận tỉnh D, cắt   canh mộ  Thủy Nguyệt, còn các công ty nào liên quan đến nghiệp vụ, chuyên môn của cô là  cho mật thám  đấy ẩn  quan sát hết, để lỡ cô  nộp đơn xin việc thì bọn họ sẽ phát giác  ngay. Thế nhưng, hơn một tuần nay chẳng thấy tăm  cô  cả.
- Vẫn  thấy ? – Vỹ Đình cất tiếng hỏi.
- Dạ  , em đang mở rộng tìm kiếm  tỉnh thành xa hơn. Chắc chắn cô  vẫn còn trong nước, em  kiểm tra  bộ các sân bay ,     tên cô .
- Ừ, tiếp tục . À, tiến độ Sunny House tới  ?
- Bên Lâm phó tổng báo cáo   thành các hạng mục xây dựng chính  ạ, còn phần nội thất bên trong, thiết  các thứ thì tầm ba tháng nữa. Dự là  tết sẽ  thiện.
Tuấn Kiệt  trả lời  liếc  tập hồ sơ  tay Vỹ Đình,  ngưỡng mộ  vô cùng vì chữ chúc xuống  mà  cũng  thể  , thầm nghĩ  lẽ nào những  xuất chúng đều  chuyện ngược với lẽ tự nhiên ư,  nào   đang diễn sâu chứ thật      đấy   chứ. 
Chờ đến khi Tuấn Kiệt lui , Vỹ Đình mới đưa tay kéo ngăn bàn. Xấp ảnh cưới  cất vô album vẫn  nguyên đó, gương mặt cô dâu với nụ  mãn nguyện như xát muối  trái tim . 
Vỹ Đình mỉm  chua chát, hai   chú rể hụt khiến  cảm giác bản   tựa hồ   đáy xã hội . Đầu   cúi xuống, tay  tiếp tục thao tác  máy tính và chồng hồ sơ cao ngất, cứ thế miệt mài đến tận chiều,  ăn, chẳng uống. Chỉ  khi cắm mặt  công việc như thế  thì  mới tạm thời quên  nỗi đau.
Giờ tan tầm đến, Vỹ Đình nhanh chóng tắt máy  rời phòng. Vừa bước chân  khỏi cửa thì chạm mặt Vương Nhược và Diệp Trân. Cả ba chẳng ai  gì, chỉ khẽ gật đầu chào  mà thôi. Vương Nhược và Diệp Trân rủ   buồng thang khác,    chung với chủ tịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-170-bien-tinh-buon-2.html.]
Lái xe  khỏi cổng Thịnh Vũ, Vương Nhược nhanh chóng phóng đến thăm Như Ý. Từ hôm gây án  gặp nạn tới nay, cô cứ lúc tỉnh lúc mê,    hồi phục nên   lo.
Bệnh viện thành phố  khung giờ thăm bệnh buổi chiều khá nhộn nhịp nhưng trong phòng dịch vụ vẫn  yên ắng. Vị bác sĩ  kiểm tra xong, rời  thì Như Ý cũng tỉnh   một giấc ngủ dài. Mới mở mắt , cô  thấy Vương Nhược,  đang  kế bên cạnh, đôi mắt chứa đựng muôn vàn thống khổ và ray rứt nhưng vẫn cố nở nụ  dịu dàng.
- Em tỉnh , thật may quá.
- Vương Nhược. – Như Ý khẽ gọi tên   cho câu chào.
- Anh  tin vui cho em đây. Vỹ Đình  quyết định thu mua Hoàng Hải theo giá thị trường,  nên, em đừng quá lo lắng về các khoản nợ.
- Anh, Mạc Cách Tùng  đến tìm em ?
- Không . Em cố gắng giữ gìn sức khỏe nhé, các hồ sơ chuyển nhượng, mua bán còn cần em ký tên.
Nghe  , nỗi hoang mang trong lòng cô cũng bớt đôi phần. Thầm nghĩ nếu Mạc Cách Tùng  đến tìm thì chắc chắn là chẳng  chuyện gì nghiêm trọng , cô bé  hẳn chỉ  thương thôi chứ  ảnh hưởng tính mạng. Cô  hiểu  lúc đó bản   mất kiểm soát đến mức  g.i.ế.c Mạc Cách Tùng nữa, giờ nghĩ tới vẫn thấy  sợ.
Vương Nhược đỡ Như Ý  tựa  gối  với tay lấy hộp cháo còn nóng  bàn, cẩn thận đút cho cô ăn. Cô yên tâm đón nhận sự chăm sóc của  mà   lòng  đang dậy sóng, lương tâm  cắn rứt mãi  thôi, gương mặt đầm đìa nước mắt và những lời oán thán của Hạ Hạ khiến mấy đêm liền  chẳng thể nào yên giấc. 
Chu Hồng   thì  nhanh chóng rời khỏi bệnh viện nhưng  về nhà mà thẳng đến quán bar, trầm  trong  gian sôi động và men cay để tạm quên  việc bản   đang dung túng và che giấu cho tội ác. Tuy rằng Như Ý  bệnh thật nhưng   thể khiến lòng  nhẹ hơn với lý do đó.