Hắn  xong thì nhanh chóng chạy thẳng về phòng, đến  dài  giường. Bên ngoài, Dương Thục Quyên với vẻ mặt buồn rầu  trân trân  cánh cửa. 
Mạc Uy Long từ thư phòng bước , thấy bà liền tiến . Đôi vợ chồng già chẳng  gì, chỉ lẳng lặng dìu  rời . Vốn ông cho  theo dõi  vì sợ  nghĩ quẫn mà thôi chứ  từng  ý gây sức ép gì lên cô biên tập họ Du  cả.
Đêm nay, trong cái thành phố hoa lệ sáng ánh đèn ,   bao nhiêu con  mang vẻ bề ngoài ngỡ như đủ đầy hạnh phúc nhưng thẳm sâu trong là nỗi cô đơn, khuyết rỗng kèm tội  đang vật vờ sầu muộn, ăn năn.
Ngày mới dần đến, tiễn bóng tối về theo quy luật. Nghe  thở nhè nhẹ bên cạnh, Vương Nhược vội vàng  sang,  như chẳng tin  mắt  nữa,  con gái đang đầu ấp tay gối thế nào mà  là Từ Lưu Ly. Dù cố vắt óc hồi tưởng nhưng  chẳng tài nào nhớ nổi chuyện  khi gặp cô ở quán bar.
Từ Lưu Ly nũng nịu dụi đầu  n.g.ự.c Vương Nhược, từ từ ngước trông lên. Bắt gặp ánh mắt chán ghét của , cô  chút sượng sùng nhưng nhanh chóng nhập vai  nhanh,  như  là kẻ  hại, bật dậy, lùi  xa,  rấm rứt.
Mặc cho tiểu hoa đán giọt ngắn giọt dài, Vương Nhược thản nhiên chỉnh  quần áo  bước , lúc lướt ngang cô còn  quên buông lời lạnh lùng.
- Anh sẽ xem như   gì. Chuyện hôm nay  nhất em đừng để cho ai , nếu , hậu quả tự em gánh lấy. 
Bóng   khuất thì tiếng  cũng im bặt, Từ Lưu Ly đần mặt   phía cửa, thấy  cái gì đó sai sai, vốn dĩ cô định uy h.i.ế.p  nhưng  kịp mở lời thì    , thật khôi hài quá . Tuy nhiên, cô  thấy  thích, thích cái vẻ lạnh nhạt  của . 
Cô quyết định  dùng chuyện Như Ý hại  trong quá khứ để gây sức ép lên  nữa mà sẽ dùng cách khác để lấy  tình cảm từ phó tổng cao sang .
Vì trời còn tờ mờ sáng nên khi Vương Nhược về đến nhà thì Diệp Trân vẫn đang ngủ say  chiếc ghế sô pha ngoài phòng khách. Bước ,  thấy cô,  khựng  một lúc lâu mới tiến tới khẽ lay vai.
- Diệp Trân .
- Ồ, Vương phó tổng,  về . – Cô    dụi mắt  dậy.
- Ừ,  em  ở đây?
- Hả? À… , hôm qua sinh nhật đạo diễn Lục, em say quá nên nhờ Lộ Tinh Văn đưa về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-174-tuyet-mai-khong-tan-2.html.]
Diệp Trân nhăn nhó  dối. Lúc  Lộ Tinh Văn một lòng chung tình với , cô liền  bảo vệ  khỏi những lời la mắng của Vương Nhược nhưng cô nào  những lời cô  càng khiến   hài lòng về thằng em nổi tiếng.
- Rửa mặt ,  đưa em về nhà.
Dứt lời, Vương Nhược bước thẳng lên lầu, xông  phòng Lộ Tinh Văn. Hắn đang cuộn tròn trong chiếc chăn như con sâu  trong kén thì   túm lấy giật mạnh khiến  lăn vèo vèo  rớt luôn xuống giường.
- Anh,   gì ? Đau quá  mất.
- Diệp Trân say thì em nên đưa cô  về nhà chứ,   đưa về đây? Trai đơn gái chiếc ở cùng , em  nghĩ cho cô   ?
- Em đưa chị  về ? - Lộ Tinh Văn ngây thơ vô tội hỏi .
- Xem  hôm qua em uống cũng ít quá nhỉ? Em vứt cô    phòng khách lỡ trúng gió thì   đây?
Vương Nhược ném chiếc chăn   , đóng sầm cửa , trở về phòng tắm gội và  đồ. Lộ Tinh Văn vẫn còn  tỉnh hẳn, nghệch mặt một quãng, qua mười lăm phút mà  chẳng nhớ nổi chuyện gì xảy  bèn vội vàng chạy xuống lầu xem thử. 
Theo như lời Vương Nhược  thì   đưa Diệp Trân về đây, nhưng   thấy  logic tý nào, nếu thật là  đưa thì  sẽ đưa luôn cô  phòng cho  chăn ấm nệm êm chứ   để cô ngủ  sô pha .
Thấy   xuất hiện  cầu thang, Diệp Trân bối rối  mặt , thầm trách Vương Nhược trang điểm  gì mà lâu lắc vẫn  mò xuống.
- Hôm qua… là  đưa chị về ?
- Là… ừ, đúng . - Diệp Trân nhác thấy Vương Nhược xuất hiện nên  dối luôn.
- Đi thôi. – Vương Nhược  cài chiếc cúc áo  cổ tay  bước nhanh  phía cửa.
Cô cúi đầu  gấp gáp theo  bén gót. Lộ Tinh Văn  sụp xuống, mím chặt môi,  chẳng  bản    gì tào lao với Diệp Trân trong lúc say  mà trông bộ dạng cô cứ thế nào .