Kết thúc bữa ăn,   lục đục kéo  về. Thủy Nguyệt đang bước  xe cùng Phương Giao Tình thì  Kiến Quốc vượt lên, chắn ngang  mặt, khẩn khoản.
- Nguyệt nhi,  chuyện riêng với  một lát.
- Em còn  việc…
- Nếu em từ chối,  sẽ gọi cho Vỹ Đình đấy. Cậu  ở ngay  lưng .
Thủy Nguyệt sửng sốt  , trông  chẳng  vẻ gì là  đùa, cô  dám nhúc nhích, mím chặt môi lấy  bình tĩnh,  đó khẽ bảo Phương Giao Tình về   nép theo   mà rời .
Vỹ Đình hạ chiếc điện thoại xuống, thoáng thấy Kiến Quốc sóng đôi cùng một cô gái, như  linh tính mách bảo,  hối hả đuổi theo. Vì đôi mắt  sớm dán  bóng hình phía  nên  chẳng quan sát trái  gì cả, va luôn   nhân viên phục vụ đang bưng cái lẩu bò nồi đất to tướng.
Cậu nhân viên xoay tròn như thể múa balê  đem hết nước non trong nồi ụp lên đầu Vỹ Đình. Khắp    là lẩu, rau rác treo đầy  tóc,  vai, toang luôn chiếc áo sơ mi trắng tinh. 
Cũng may cái lẩu  đem  bàn mới bật bếp cho nóng chứ nếu  chắc chủ tịch cũng  trụng chín luôn,  chẳng  kéo da ở  lên mà đắp  mặt.
Chủ nhà hàng  báo tin liền hớt hải chạy đến, lạy tới lạy lui xin thứ . Vì chẳng thể mang tấm  sực nức mùi bò  phòng gặp Lisa nên Vỹ Đình gọi điện bảo   đau đầu, xin  cô  nhờ Vương Nhược đưa cô về khách sạn giúp còn bản  thì  phòng khác tắm gội và chờ Tuấn Kiệt mang đồ đến  và  về công ty.
 ba giờ chiều, Tần Vy An đột nhiên đẩy cửa bước  khiến Vỹ Đình  chút nhạc nhiên,  thường  là  kêu cô qua khi  việc cần chứ  bao giờ cô tự sang . 
Chưa kịp thắc mắc thì cô  trình bày rằng do  tập tài liệu cần Kiến Quốc ký nhưng đợi mãi chẳng thấy  trở , gọi cho  thì  liên lạc  nên mới mang hết cho  ký giúp.
- Cậu    ? - Vỹ Đình  ký  hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-181-ngo-loi-giup-do-1.html.]
- Ăn cơm trưa ạ. – Cô khẽ đáp.
- Cơm trưa?  chắc là   đợi quán nấu cơm chiều  ăn luôn một thể đấy.
- Có khi nào quên mang tiền nên  ở  rửa chén  ?
Vỹ Đình  xong, khóe môi khẽ nhếch một chút. Từ ngày Thủy Nguyệt  , Tần Vy An  bao giờ thấy   tươi cả, nụ  rạng rỡ  chỉ bừng lên khi  con gái  xuất hiện và tắt lịm ngay khi cô  biến mất,   trở về dáng vẻ lạnh tanh,   lấy một tia vui vẻ như thuở ban đầu gặp gỡ.
Cùng lúc , vì  tận hai  nhắc tên nên Kiến Quốc cũng hắt  mấy cái liền. Hắn cho xe chạy chầm chậm qua các ngã đường  dừng  cánh đồng cỏ lau ven thành phố. Những bông hoa bấy giờ   còn sắc trắng của chính  mà phủ một màu tuyết lạnh lẽo. 
- Nguyệt nhi,  em  chuyển hướng ? Không  em  yêu nghề ? – Kiến Quốc dịu dàng cất tiếng hỏi.
- Chung quy chỉ là kiếm tiền thôi mà. – Cô hững hờ đáp.
- Em   công việc em đang  phức tạp lắm ?
- Cứ xem như  đóng phim .
- Em đừng cứ dùng giọng điệu buông xuôi đó  chuyện với .
Kiến Quốc tức giận gằn giọng  cho bức tường ngụy trang của Thủy Nguyệt cũng  phá vỡ. Những giọt nước mắt trong suốt thi  tuôn rơi, thấm đẫm gương mặt  trang điểm khá đậm. Nhìn cô ,   tim  đau nhói, vội kéo cô ôm  lòng an ủi.
- Anh xin ,   nên to tiếng với em.
Hắn càng vỗ về càng khiến Thủy Nguyệt thêm tủi ,  càng lớn hơn. Chờ cô bình thường ,  mới nhẹ nhàng lên tiếng. Hắn tôn trọng lựa chọn công việc của cô nhưng mong cô đồng ý để  xen  sắp xếp, buộc các nhà thầu của Thịnh Vũ cắt một phần việc trong gói thầu của họ cho bên cô với giá họ  .