Mưa ngày càng nặng hạt, Vỹ Đình  ,  trái, cố gắng tìm kiếm cô gái che chiếc ô tím ban nãy. Trước mắt  là những chiếc ô đủ màu xen lẫn  , lôi lôi kéo kéo tới hơn cả chục  nhưng đều   là cô. Giữa dòng xe đông đúc chiều tan tầm,  bất lực thở dài trong màn mưa, gương mặt đầy nỗi thất vọng lê bước   Thịnh Vũ.
Đường lúc   dần thưa thớt,  ánh sáng của ngọn đèn cao áp, Thủy Nguyệt đưa tay vẫy vẫy chuyến xe buýt cuối cùng. Vỹ Đình  chớm  thấy cô thì như bừng tỉnh, vội vã lao đến. Chiếc xe buýt tách khỏi lề  chạy thẳng,   đuổi theo  kêu tên cô, tiếng kêu hòa lẫn trong tiếng mưa  thê thiết.
- Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt… em dừng  cho , Tiểu Ngu… y… ệt.
Kêu đến khản cả giọng, chạy đến chùn cả chân. Cảnh tượng bảy năm về   nữa hiện về trong tâm trí , một mớ hỗn độn  mắt  mờ dần, mờ dần… 
Mãi khi  tiếng mở cửa và thấy nữ y tá dáng  nhỏ nhắn tiến , cúi đầu chào nhã nhặn thì  mới nhận   đang trong bệnh viện, lòng  chút bất mãn về bản  hôm qua thế nào mà  ngất  như .
- Anh   còn sốt nữa . - Nữ y tá khẽ mỉm , nhẹ giọng.
Vỹ Đình  đáp lời, với tay lấy điện thoại, bấm  gọi Tuấn Kiệt.
- Tới đón .
- Em đang  thủ tục xuất viện, em lên ngay đây sếp. 
Tuấn Kiệt vội vã lấy biên lai thu phí  chạy te te lên phòng bệnh. Đêm hôm qua,    dối với  Vỹ Đình rằng  tiếp khách say quá nên ngủ  công ty chứ nào  dám khai  sự thật.
Chỉ mười phút , chiếc xe  bóng loáng lao vun vút  đường. Tuấn Kiệt  lái  nhướn mắt  gương chiếu hậu, miệng   gì đó nhưng   thôi,  ngập ngừng cả buổi, bộ dạng trông khá buồn .
- Chuyện gì? - Vỹ Đình cất tiếng hỏi, mặt vẫn cúi xuống điện thoại,  ngẩng lên.
- Sếp ,  về nhà luôn   ?
- Tới công ty.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-2-ngay-gap-lai-2.html.]
- Vâng, nhưng   nghỉ ngơi chút ?
- Không cần. Cô gái hôm qua,  giúp  tìm tư liệu của cô .
- Sếp cứ yên tâm giao cho em. - Tuấn Kiệt  đắc chí, điều tra  khác là nghề tủ của  cơ mà.
Thịnh Vũ hôm nay đón hết đoàn khách hàng  sang đoàn khách hàng khác, Vỹ Đình thấy    khỏe nên chỉ ở lỳ trong phòng  việc, chuyện ngoại giao cứ phó mặc cho Kiến Quốc. 
Kiến Quốc tiếp khách từ sáng tới chiều kết quả là cổ họng khô khốc, mặt mũi bơ phờ. Vừa bước  phòng Vỹ Đình,  đập mạnh hai tay lên bàn, mang niềm oán giận.
- Huynh ,    chuyển công tác.
- Vì ?
- Không  cả,    suốt ngày  tiếp khách thế .
- Chỉ hôm nay mới thế thôi.
- Có hôm nay chắc chắn  hôm mai,  là một nhiếp ảnh gia chính hiệu, tại    để   bên mảng giải trí, truyền thông chứ? Nơi đó sẽ phát huy tài năng của .
- Không    tiếp gần chục đoàn khách hôm nay ? Cậu    mà.
-   buồn chán vì  đúng sở trường. Vỹ Đình ,  điều lão Nhược sang quản lý mảng  , để   lão quản mảng giải trí, thế nào hả?
- Không .
- Vì ?
- Thiếu gia, đây là công việc   trò chơi. Yên tâm, vài ngày nữa sẽ   đến gánh vác giúp, lúc rảnh rỗi   thể tới chỗ Vương Nhược để thỏa mãn đam mê, còn chức giám đốc dự án  chắc chắn  thể đổi .