Trên hàng ghế chờ, Phó Tâm Dao  như bất động mặc cho những tiếng ồn ào và đám  lao xao vây quanh. Hôm nay, cô diện áo phông và quần jean đơn giản, chiếc mũ kéo xụp xệ che khuất gần nửa gương mặt vì ngại phóng viên cùng  hâm mộ bắt gặp. 
- Tâm Dao.
Tiếng gọi của Lý Thu Hiệu vang nhẹ bên tai  Phó Tâm Dao giật , vội vàng  lên, cô trông bộ dạng  như thể mới thi chạy về, thở  cả đằng miệng.
- Anh Thu Hiệu. Không   vướng lịch  quảng cáo ?
- Anh  xong thì chạy luôn,  tới tiễn em. - Hắn    thở.
- Cám ơn . Em  đây, đến giờ .
Cô mỉm  và kéo hành lý  . Vốn cô chẳng mong Lý Thu Hiệu sẽ đến tiễn  nhưng khi  xuất hiện, lòng đột nhiên thấy ấm áp, cảm giác  an ủi phần nào.
- Tâm Dao, cho  một cơ hội   ? Để   thế  đó.
Giọng đàn ông dịu dàng, tha thiết vang lên  lưng  bước chân cô  chững . Tình cảm Lý Thu Hiệu dành cho , cô   là  cảm nhận  nhưng lúc  trong lòng cô chỉ  mỗi hình bóng thiên vương Lộ Tinh Văn.
Cảm giác yêu   hồi đáp thực sự  đau khổ, Phó Tâm Dao   bản  bước  tim  nhưng sự thật  thế . Cô cũng   và Lộ Tinh Văn là  thể, dù chỉ chút hy vọng mong manh. 
Trong mấy phút ngắn ngủi mà bao nhiêu suy nghĩ ập đến trong đầu cô, thầm nghĩ  nên cho bản  và soái ca ngôn tình  một cơ hội  chăng. Bước chân chậm dần  dừng hẳn, cô  đầu, nghiêm túc  .
- Anh  thể chờ đến khi em trở  ? Em       thế cho ai cả. Chờ cho đến khi em quên  ,  chờ  ?
Cái gật đầu của nam diễn viên đổi  một nụ  của  . Cô vẫy tay tạm biệt Lý Thu Hiệu  hướng  khu vực  thủ tục. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-201-thi-tai-ken-re-1.html.]
Hắn cứ   theo cho đến khi dáng cô khuất hẳn trong dòng  nhộn nhịp. Lúc ,  thầm cảm ơn Lộ Tinh Văn   chấp nhận tình cảm của cô, nhường  cơ hội cho , tuy  suy nghĩ đó chẳng quân tử gì nhưng trong tình yêu, con   vẫn luôn cơ hội và ích kỷ như thế mà.
Dù chỉ  soái ca ngôn tình nghĩ tới thôi nhưng thiên vương âm nhạc vẫn  tác động mà hắt  liên tục. Không  phiền đến cả đoàn, thành thử Lộ Tinh Văn lùi   chót,    ngắm bóng lưng họ.
Trưa đến,   từ công trường trở về dùng bữa xong xuôi thì Diệp Trạch liền gọi Kiến Quốc cùng ông  vườn  chuyện. Diệp Trân sốt ruột  theo, cô  ba   chẳng ưa Lộ Tinh Văn, phần vì  là ca sĩ, phần vì nhỏ tuổi hơn cô nữa. Vậy nên, cô  thể ý kiến gì lúc , tính để thư thư thời gian  mới  cho họ hiểu. 
Bản  Diệp Trân cũng  từng nghĩ đến việc Steven  tình cảm đó với , nay đông  thế , nếu thẳng thắn thừa nhận  thích Lộ Tinh Văn thì  thích hợp lắm. Từ sáng đến giờ, cô vẫn  dám  chuyện rõ ràng với Steven.
Sau khi hỏi han về tiểu sử, công việc của hai  trai, Diệp Trạch  trở , trịnh trọng   chiếc ghế. Theo lời Kiến Quốc quảng cáo thì một  là thiếu soái kinh doanh, một  là thiên vương âm nhạc, cả hai đều xứng đáng  rể ông.  ông chỉ  một  con gái,  gả cho  nào. Còn con gái ông thì cứ lưng chừng như thế, thôi thì ông đành để họ thi thố với  cho công bằng .
Nghe Diệp Trạch tuyên bố quyết định mà Diệp Trân  c.h.ế.t . Cô chẳng hiểu ba  đang bày trò gì,  còn hai  đàn ông  cũng cung cúc  theo nữa là .
- Ba ,  cần   . – Cô  như mếu.
- Không ,    thử. – Steven tươi  lên tiếng.
-  cũng . - Lộ Tinh Văn tiếp lời.
Thế , cuộc so tài bắt đầu từ màn gánh nước. Nhiệm vụ của Lộ Tinh Văn và Steven là kéo nước từ giếng lên và gánh chạy đến cái thùng của  đổ đầy , ai đầy  sẽ thắng. 
Sau tiếng hô vang của trọng tài Kiến Quốc, cả hai nhanh chóng nhập cuộc, đám  già và trẻ con vây quanh reo hò. Kiến Quốc nhiệt tình quá cứ nhảy lên nhảy xuống hô to hai từ “cố lên”, dốc sức cổ vũ tẹt ga.
Đâu  ba vòng thì Lộ Tinh Văn  quáng,   đổ nước  thùng của  mà đè đổ  thùng của Steven, đến khi chạy   một quãng  mới thấy  gì sai sai, vội  nhanh , khổ nỗi lúc  Steven cũng tranh thủ chạy đến phía giếng, thế là hai  đ.â.m sầm  . 
Steven ngã lăn  đất, còn Lộ Tinh Văn xoay như thể đang chỉnh ăng ten cho ti vi, đôi quang gánh  vai  cũng  theo, đến khi hết đà thì  ngã luôn, chiếc thùng nhựa cứng rơi xuống, lăn vèo vèo đến phía Kiến Quốc lúc  đang cúi xuống xăn quần vén áo cho tiện nhảy nhót. Đám trẻ con thấy nguy liền dạt , chỉ còn mỗi .