bảy giờ sáng,   chuông báo thức, Lộ Tinh Văn vội vàng thức dậy và thu dọn đồ đạc. Hắn đưa mắt  quanh  quất cũng chẳng thấy bốn    cả. Ngẩn ngơ hết một quãng,  lấy  tinh thần, bước lên nhà , chào tạm biệt ba  Diệp Trân   xe. 
Gương mặt thiên vương chẳng giấu nổi nỗi buồn, đến cuối cùng,  vẫn  buông tay, để cô bước về phía  đàn ông khác. Vì sợ  thấy cảnh hai   líu ríu trở về bên  nên  nhanh chóng khởi động xe và rời khỏi.
Trời hôm nay  trong, nắng  vàng và mây vẫn bay  đầu. Cảnh  là thế nhưng lòng  tựa hồ đang nổi bão. Lúc xuống đây,  ôm theo hy vọng bao nhiêu để bây giờ  tuyệt vọng bấy nhiêu. Mấy năm ,  lẽ  đến lúc nên vùi sâu mối tình nặng nợ, tìm lối thoát cho trái tim thôi đau.
- Hình như xe của Lộ thiên vương mới vụt qua thì . - Thủy Nguyệt kêu lên.
-  , nó   thế nhỉ? - Kiến Quốc  gương chiếu hậu, cất tiếng hỏi.
Diệp Trân vội bảo Kiến Quốc dừng . Vừa nhảy xuống, cô lập tức chạy theo chiếc xe của Lộ Tinh Văn. Thủy Nguyệt ngoái  đàn chị, khẽ mỉm , cô trông cách đuổi bắt tình yêu của cặp đôi  thật dễ thương. Kiến Quốc nhếch miệng,  sang.
- Ôi trời, bảo   xe  nhanh hơn ? Chạy  gì cho mệt  chứ? 
- Anh định mang em theo  bóng đèn ? Mau về thôi. – Thủy Nguyêt dí dỏm cất lời.
Vì đang rầu rĩ thành  Lộ Tinh Văn lái xe với tốc độ của “bà rùa ”. Vậy nên, Diệp Trân mới đuổi kịp. Vốn dĩ sáng sớm nay, cô   chuyện   cảm tình với Lộ Tinh Văn cho Steven  và  cũng vui vẻ chúc phúc mặc dù tiết lộ bản   đôi phần nuối tiếc, hụt hẫng. 
Sau đó, lịch họp của Steven  sự  đổi nên  xin phép  . Cả ba  chỉ là theo tiễn   cổng làng. Diệp Trân định bụng chiều nay,  đường   thành phố sẽ  xe của Lộ Tinh Văn   rõ lòng  với , nhưng  kịp về đến thì   tót lên xe mà chạy thế . 
Bò chán, Lộ Tinh Văn thở dài một cái, tính nhấn ga vọt  thì nhác thấy  yêu dấu đang  chạy  la trong gương chiếu hậu. Hắn hoảng quá, nhanh chóng dừng xe, mở cửa nhảy xuống, phóng  phía cô. 
- Chị, chị   ? Chị  đây  gì ?
Diệp Trân thở chẳng  , hông thì  xóc, cô cúi gập , ôm lấy bụng. Nhìn cái bản mặt con nai vàng ngơ ngác của Lộ Tinh Văn, cô chỉ  đạp cho  lăn xuống ruộng luôn. Theo đuổi bao nhiêu năm  nản, nay mới gặp chút khó khăn  bỏ chạy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-203-but-sa-ga-chet-1.html.]
- Đuổi theo em chứ  gì? Không lẽ chị  đuổi se sẻ.
- Em tưởng chị  cùng Steven.
- Chị tiễn   về,  ?
Hắn  im   đối diện, chẳng hỏi thêm câu nào. Diệp Trân lấy hết can đảm, tiến đến gần. Thầm nghĩ đây coi như hình phạt dành cho  , lúc   tỏ tình thì giãy lên như đĩa  vôi, giờ  mặt dày mày dạn  thổ lộ cùng , thật là tréo ngoe.
- Tinh Văn, thật … em  gánh nước  cũng  , em sống ở thành phố, xài nước máy . Em   nấu mì thì cứ ăn mì gói, em diễn kịch   thì cứ hát là .
Nói , cô ngước  . Hắn vẫn chưng  cái mặt ngáo ngơ  . Cảm giác như bản  đang trò chuyện cùng một khúc gỗ, cô mím môi, tiếp lời.
- Sao em   gì?
- Em đang  hiểu chị  gì cả.
- Vậy thì đừng hiểu nữa.
Nét dịu dàng phút chốc bay biến, Diệp Trân hầm hầm  phắt . Tên nhóc  thật khiến  khác yêu thương  nổi mà. Chẳng  bảo nghệ sĩ  dễ nhạy cảm , cô  đến thế mà  vẫn chẳng hiểu là gì, chắc là nghệ lẻ .
Mới bước  ba bước thì Lộ Tinh Văn  nắm lấy tay cô, bất ngờ kéo . Trong phút chốc, cả  cô  trọn trong lòng , cảm nhận     siết chặt và tiếng đàn ông trầm thấp vang nhẹ bên tai.
- Anh yêu em, Diệp Trân .
Dứt lời, Lộ Tinh Văn nới lỏng vòng tay, khẽ cúi xuống, hôn nhẹ lên bờ môi   nữa ôm Diệp Trân  lòng. Cô   giọt nước mắt  khóe mi  đàn ông đang rơi xuống lưng . 
Hắn  vì quá hạnh phúc, cứ ngỡ mối tình  trôi xa  mù khơi nhưng giờ đây   trọn trong tay. Hai bên đường, cây lá thôi đong đưa, lặng ngắm đôi tình nhân.