Tiếng chuông báo thức khẽ reo  Thủy Nguyệt dần tỉnh giấc, đầu cô đau như búa bổ. Vừa mở mắt  trông thấy tấm ảnh cưới từ thời xa xưa của Vỹ Đình và  treo  đầu giường, cô hoảng hốt bật  dậy, nhảy xuống sàn,    lùi dần về phía . Gương mặt năm nào của Văn Phong khiến cô cảm giác thật sợ hãi.
Mới lùi  mấy bước thì va  Vỹ Đình, Thủy Nguyệt vội  phắt , trông thấy , cô hoảng quá, hét lên  nhảy tót trở  giường, vơ lấy cái chăn trùm kín mít, chỉ chừa mỗi hai mắt. Anh càng tiến đến gần, cô càng dính sát  vách tường, lúc , cô ước    khả năng âm tường để xuyên qua mà chạy trốn.
- Anh định lên gọi em dậy, rửa mặt   xuống nhà uống canh giải rượu,  mới nấu xong đó.
Vỹ Đình  bên mép giường  Thủy Nguyệt chằm chằm. Cô vẫn  nhúc nhích, đôi mắt to tròn vẫn trương lên quan sát , như đang đề phòng. Hồi lâu,  khẽ thở dài một cái, giọng chùng xuống.
- Dự án Đông Dương cứ như ban đầu thôi. Hàng hóa cứ giữ nguyên theo phê duyệt. Anh   khó em nữa. Bảo đội thi công   là . 
Nói ,  liền  lên,   phía cửa. 
Thủy Nguyệt lúc  mới trút bỏ cái chăn, nhảy khỏi giường. Ban nãy đấu mắt với , cô nhận  mắt môi   hao gầy  nhiều. Sống mũi bất giác cay xè, cô cố kiềm nén cơn xúc động, cất tiếng hỏi.
- Vì ? Lý do là gì?
Bước chân Vỹ Đình chững . Giây phút    đầu, Thủy Nguyệt cũng kịp cúi mặt giấu  dòng nước mắt. Cô     thấu tâm tư của ,    nhận  cô vẫn  yêu và quan tâm đến , còn vì  mà đau lòng.
- Anh   với em nhiều lắm  đúng ? Anh yêu em, đó chính là lý do duy nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-213-su-that-dau-long-1.html.]
Trái tim cô quặn thắt từng cơn. Anh  đúng, câu    từng  với cô  nhiều .  chính cô cũng   lời   bây giờ  thật  chăng. Ngước khuôn mặt thấm đẫm nước mắt  , giọng cô lạc hẳn .
- Vậy tại    phẫu thuật  đổi gương mặt? Tại  ?
- Vì  thích nên   thôi, chẳng tại  cả.
Vỹ Đình trả lời nhẹ tênh  bước  ngoài. Cách một lớp cửa,   tiếng Thủy Nguyệt đang , bản   cũng chẳng khá hơn, nước mắt rơi giọt ngắn giọt dài. Anh  thể nào  cho cô sự thật ,    cô  ray rứt khi   bản  chính là nguyên nhân khiến  đến bờ sinh tử và thành như bây giờ.
Mãi hơn mười phút , Thủy Nguyệt mới rời khỏi phòng, tiến xuống cầu thang. Vỹ Đình đang  cạnh bàn ăn, đưa mắt  hiệu bảo cô đến . Cô lẳng lặng  theo ý , uống vội bát canh   lên, ngập ngừng.
- Chuyện tối hôm qua, cảm ơn , …
- Để  đưa em về.
- Không cần .
- Đây là yêu cầu cuối cùng. 
Thủy Nguyệt cúi đầu,  đáp. Trong lòng như  ai dùng chỉ buộc , đau thắt. Cô  từng mong ước Vỹ Đình sẽ  những lời  sớm một chút, nhưng khi  , cảm giác bây giờ là hụt hẫng và trống vắng đến vô cùng.
Lúc  xe, bước phía  , Thủy Nguyệt bất giác  chạy đến ôm lấy tấm lưng , hít hà mùi hương vương  áo , thế nhưng cô  kịp kiềm . Cô và  là hai kẻ đối lập , cô thiên về lý trí còn  luôn  trái tim  điều khiển.