Cất bước lẻ loi dọc con đường vắng trải dài hai hàng ngân hạnh vàng óng, Thủy Nguyệt bồi hồi tìm  chút dư âm của cuộc tình ngắn ngủi  lối yêu xưa. Góc phố, vỉa hè, những chiếc lá nhảy múa  cao như những đôi chân thiên nga  và cả thảm lá giòn đang vỡ theo nhịp chân khiến nỗi nhớ thương càng trào dâng, bóp nghẹn trái tim cô.
Có lẽ đây là  cuối cùng cô đặt chân  đoạn đường kỷ niệm . Dẫu   níu kéo mùa thu năm nào   về  bên  nhưng cô  thể. Tuy bây giờ   tình cảm  dành cho    như một nhưng cô còn mặt mũi nào, dũng khí nào mà đối diện  đây, đừng  tới là cùng  đầu ấp tay gối, sớm tối bên  trọn đời.
Vậy nên, cô chọn cách rời xa, biến mất khỏi tầm mắt  vĩnh viễn. Mong rằng  sẽ mau chóng quên  và sớm tìm  hạnh phúc mới. Chỉ là,  lúc  , cô   gặp và   một   cuối. 
Rời khỏi con đường vàng võ, Thủy Nguyệt đón xe đến shop thời trang và chọn cho  một chiếc váy và giày mới. Tuy triển lãm kéo dài suốt một tuần nhưng cô sẽ   ngày khai mạc vì theo như Diệp Trân  thì Vỹ Đình cũng đến  ngày . 
Đêm mùa thu,  gian trong con hẻm nhỏ trầm lắng và bình yên,  ồn ào, náo nhiệt như ngoài phố lớn. Thủy Nguyệt cùng Phương Giao Tình  bó gối  ban công, ôn  những kỷ niệm từ thời xưa cũ đến tận bây giờ. Mặc dù  buồn khi cô bạn quyết định đến nước Y nhưng Phương Giao Tình vẫn ủng hộ, tin rằng ở đó, Thủy Nguyệt sẽ quên hết  ưu phiền nơi đây.
- Thủy Nguyệt, hồi  mới về  chung , đêm nào chúng  cũng la cà ở nhà hàng và quán rượu nhỉ? – Phương Giao Tình bồi hồi .
- Ừ. Sao siêu nhân   ? Bao tử của   là hầm bia, hầm rượu. – Thủy Nguyệt khẽ .
- Cậu còn nhớ lão giám đốc bên Phúc Hà ?
- Cái lão mà say  húp cháo đổ tùm lum tùm la  hả?
- Phải, hôm  còn rù quến   vợ bé lão , bảo đừng  tiếp khách chi cho mệt, cứ ở nhà để lão nuôi.    dạo  bên   nhận công trình của Thịnh Vũ nên lão im luôn. Thủy Nguyệt ,   đàn ông nào  chút tiền và quyền thì cũng sẽ  chung thủy ?
- Làm gì , Vỹ Đình…  , Tăng Vỹ  thế ,   chỉ    đấy thôi. Ngoài ở công trường  thì cứ bám lấy vợ con còn gì.
- Phải ha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-216-mien-man-ky-niem-2.html.]
Cả hai cùng bật  khúc khích  ngước  lên cao. Vùng ven thành phố chẳng nhiều ánh điện, thế nên  nền trời đen sẫm vẫn thấy  nhiều ánh  lấp lánh. Đâu đó phía  con đường tối nhờ,  tiếng rao lạc lõng của gánh hàng rong. Thủy Nguyệt  lòng nặng trĩu, trái tim cô đang thổn thức gọi tên một .
Mặt trời lên   lặn, đêm nối tiếp ngày. Mấy hôm liền, Thủy Nguyệt  rời khỏi nhà, cô tranh thủ thời gian thu gom đồ đạc, đóng gói tất cả và chờ đợi đến ngày khai mạc triển lãm. 
Tuy chỉ mới ở nơi  vỏn vẹn  tròn một năm nhưng nghĩ tới việc sắp  chia xa khiến cô chẳng khỏi chạnh lòng, đưa tay sờ hết một lượt từng ngõ ngách trong căn phòng, nước mắt cô bất giác tuôn trào, giá như  thể ở mãi một chỗ thì   bao, mỗi  rời   là một  bùi ngùi.
Cây  máy  giá sách theo hộp đựng rơi xuống cùng lúc  phía bên ngoài vọng đến tiếng Phương Giao Tình gọi   ăn trưa, Thủy Nguyệt vội cúi  nhặt lên, tiện tay cho luôn  chiếc túi xách  vội vã lau khô mặt.
Không khí bữa cơm trầm mặc, chỉ  hai  vì Tăng Vỹ  công trường vẫn  về. Phương Giao Tình lẳng lặng gắp thức ăn bỏ thêm  chén Thủy Nguyệt. Thời gian bên  cứ rút ngắn dần, chỉ đến chiều ngày mốt thôi, cô bạn  sẽ lên phi cơ và rời xa nơi , chẳng  bao giờ mới gặp , nghĩ đến đó, Phương Giao Tình bật .
- Sao ? Mình   qua tới đó sẽ liên lạc với  mà. – Thủy Nguyệt nhỏ giọng cất lời.
- Biết là  nhưng gọi video   giống  chuyện thế  chứ?
- Giao Tình, khi  việc nguôi ngoai,  sẽ trở về. Chỉ cần là   kết hôn với ai đó,  sẽ trở về. Đàn ông lớn tuổi cũng  thể cứ đợi chờ mãi một  phụ nữ ,    sẽ thông suốt nhanh thôi.
Phương Giao Tình cố lấy  nụ   môi, khẽ gật đầu. Những khúc mắc của chuyện năm xưa, cô   Thủy Nguyệt tâm sự hết, tuy   Thủy Nguyệt  thể trở về cạnh bên Vỹ Đình nhưng cô cũng hiểu rõ nỗi khổ trong lòng cô bạn. Nếu đổi  là  thì Phương Giao Tình cũng sẽ quyết định giống  thôi, cứ mang cảm giác tội  thế  thì   đối mặt  hằng ngày cho .
Dù  triển lãm sẽ khai mạc  lúc chín giờ sáng nhưng suốt cả một đêm, Thủy Nguyệt chẳng tài nào chợp mắt , cô nóng lòng  gặp Vỹ Đình  bao. 
Lúc mới  xuống giường, Kiến Quốc  gọi điện hỏi thăm  nọ, cô cũng trả lời bình thường và   cho   việc  sẽ rời khỏi thành phố S. Theo lời Kiến Quốc thì qua ba hôm nữa  sẽ  , còn hẹn cô cùng  ăn cơm.
Trằn trọc mãi, cuối cùng cô bật dậy,  khỏi giường, tiếp tục mở máy tính  tiểu thuyết đến tận sáng  chuẩn  đến khách sạn Imperial luôn, cô  tới sớm để  thể  Vỹ Đình lâu thêm một chút.