Tuấn Kiệt ngán ngẩm lắc đầu, cái tên Lục Ngạn  luôn  tự  khó bản    khổ lây kẻ khác. Canh chừng   giờ  việc của buổi chiều,  mới bấm  gọi Hà Mỹ Đình.
- Chào cô Hà,  là Trương Tuấn Kiệt.
- Vâng,     mà,  chuyện gì  ạ? – Giọng nữ nhỏ nhẹ cất lên.
- À, đoàn phim của chúng  gặp một trục trặc về địa điểm ghi hình, cô  thể sắp xếp cho họ mượn khách sạn Bàn Cờ trong một tuần ?
- Trợ lý Trương  mở lời thì đương nhiên là  ,   họ gọi trực tiếp cho  nhé.
- Cám ơn cô.
- Không  gì. À, còn về dự án Sunny House,   thông tin gì ?
- Chủ tịch vẫn   gì cả,  sẽ nhắc  .
- Vâng, cám ơn .
Hà Mỹ Đình đặt chiếc điện thoại   túi xách, ánh mắt hướng  phía bờ biển xa xăm, những con sóng bạc đầu muôn thuở nối tiếp . Từ ngày ba mất, cô  tự  gồng gánh công ty Thiên Hà, đôi lúc thấy thật mệt mỏi, tất cả dường như quá sức đối với  con gái bé nhỏ.
Cô chờ điện thoại từ phía Thịnh Vũ từng giây từng phút, nếu như Vỹ Đình từ chối thì cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc thuận theo ý những   chuyển nhượng mà thôi.
Hoàng hôn dần buông, liếc  góc  của màn hình máy tính  gần năm chiều, các nhân viên khác đều  lượt  về, Thủy Nguyệt cố nán  thêm chút nữa, ý tưởng đang dạt dào tuôn nên cô  nhanh chóng ghi , nếu  e là chốc lát nữa sẽ quên mất. 
Cứ mải mê đánh máy mà quên thời gian, lúc ngẩng lên thì trời  tối, xem    hai trạm xe , chuyến chạy liền về nhà cô  hết. Thu dọn tài liệu và tắt máy xong, cô gấp gáp với lấy chiếc túi xách,  dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-22-van-dao-hoa-toi-2.html.]
Vừa bước  khỏi phòng bỗng dưng ánh đèn điện vụt tắt,  gian chìm trong một màu đen. Thủy Nguyệt vội lục tìm chiếc điện thoại, nhưng mãi mà vẫn  thấy . 
Nhác trông xa xa hành lang  tiếng bước chân  gần, ánh sáng le lói từ phía  đủ cho cô nhận  một dáng  cao lớn, cô sợ hãi, vội vàng  mò   trong phòng, khốn nỗi chẳng  thấy gì nên chân cô va luôn  cạnh bàn, ngã sóng soài. Mấy giây , ánh sáng từ chiếc điện thoại soi thẳng  gương mặt sợ hãi và đau đớn của cô.
- Cô   ?
Vỹ Đình vội chạy đến bên cạnh, đỡ Thủy Nguyệt lên, lộ rõ vẻ lo lắng. Cô bám  , cố gắng gượng dậy, cổ tay trái và chân cô đều đau đớn, dường như chẳng thể   nữa. Lúc , tòa nhà đột nhiên sáng bừng trở , cô ngại ngùng buông tay, khẽ thụt lùi. Vỹ Đình cúi  nhặt  túi xách  bất thình lình bế bổng cô  tay.
- Anh Vương,   gì ? – Cô tròn mắt ngạc nhiên.
- Chân cô chắc  bong gân , để  giúp.
Anh bế cô đến  cửa thang máy, cô hiểu ý đưa tay nhấn nút. Nhìn gương mặt cô gái lúc  đang nhăn nhó vì đau mà  cảm thấy đáng yêu vô cùng, cũng  xót xa nữa, cô nàng  so với bảy năm  xem bộ mập lên  ít.
Xe chạy thẳng đến một phòng khám chuyên khoa, vị bác sĩ nắn  tay và chân cho cô, băng bó xong thì  sang Vỹ Đình dặn dò.
- Chân tay vợ  đều  bong gân, mấy ngày tới hạn chế cử động nhiều.
-   , cảm ơn bác sĩ.
Vốn dĩ, Thủy Nguyệt định lên tiếng thanh minh nhưng coi cái kiểu Vỹ Đình trả lời thì như là ngầm thừa nhận với bác sĩ rằng cô chính là vợ , thế nên cô mặc kệ, nghĩ cũng  quen  gì ông  , hiểu lầm thì  .
- Chúng  ghé  ăn tối luôn nhé. - Vỹ Đình  sang cô, khẽ đề nghị ngay khi  thắt xong dây an .
- Cũng  ạ. – Cô mỉm  đồng ý.
Đôi nam nữ tiếp tục hướng  đường lớn, lúc ngang qua ngôi biệt thự to lớn tọa lạc ngay trung tâm. Vỹ Đình tiện thể chỉ cho Thủy Nguyệt  đấy là nhà của ngôi  Mạc Cách Tùng,  đảm nhiệm vai chính trong kịch bản do chính cô biên tập.