Chiếc xe phanh gấp  cổng nhà, kêu ơi kêu hỡi cũng chẳng thấy ai, Vương Nhược đánh liều leo tường  trong, dùng đá tảng phá tan cửa kính và vội vàng chạy thẳng lên tầng .
Cảnh tượng đập  mắt khiến một  luôn bình tĩnh như Vương Nhược cũng trở nên hoảng loạn. Những viên thuốc an thần rơi vương vãi khắp sàn, còn Như Ý thì  bất động  giường. Anh   gọi tên cô  bế cô xuống lầu  gấp gáp phóng như bay đến bệnh viện thành phố.
Khoảng thời gian  chờ  cửa phòng cấp cứu dài như vô tận. Giây phút ,  cảm thấy bản  thật bất lực, chỉ còn  cầu xin ơn  cho cô qua cơn nguy kịch và  bình an.
Khi Như Ý súc ruột xong và chuyển sang phòng hồi sức thì Chu Hồng cũng  đến. Vì thời gian  thấy bệnh tình của Như Ý  thuyên giảm nên cô mới tranh thủ chạy về quê thăm  , nào ngờ đang  đường trở lên thì xảy  chuyện.
- Vương phó tổng, cô    ạ? – Chu Hồng lo lắng hỏi.
- Đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn  tỉnh. – Anh chùng giọng, đáp.
-  xin , lẽ    nên để cô  một . – Chu Hồng cúi đầu, rơm rớm nước mắt.
- Chuyện xảy  bất ngờ,  thể trách cô. Đêm nay  sẽ ở  với cô , cô mới  đường xa nên về nghỉ ngơi, sáng mai hãy .
Tiến đến cạnh giường, khẽ nắm lấy bàn tay gầy xanh xao, nước mắt Chu Hồng tuôn rơi giọt ngắn giọt dài, cô thật sự lo lắng cho Như Ý. Bản  cô   cũng chẳng thể nào bên cạnh nữ diễn viên mãi . Thầm nghĩ nếu như Vương Nhược  thể đồng hành cùng cô  suốt đời thì   mấy.
Trọn một đêm, Vương Nhược  chợp mắt, cứ   Như Ý trân trân. Mỗi  cô xảy  chuyện, tim   nhói đau. Thứ tình cảm lặng thầm  cứ thế bào mòn trái tim  suốt bao nhiêu năm ròng. 
Lúc chiều, Vỹ Đình  gọi điện cho ,  rằng Từ Lưu Ly  mang Sancy trả  nhưng  đả động gì đến chuyện   trong nhà kho, điều  khiến Vương Nhược lo càng thêm lo. 
Đêm dài như vô tận cho cả Vương Nhược lẫn Vỹ Đình. Khi trời  tang tảng sáng, Vỹ Đình   mặt tại tầng tám tập đoàn Thịnh Vũ.
Ánh nắng mặt trời yếu ớt buổi sớm mai xuyên qua lớp cửa kính  đủ xua tan  khí trầm mặc trong phòng  việc của vị chủ tịch trẻ tuổi. Sau khi  đầu đuôi câu chuyện mà Lộ Tinh Văn kể thì Vỹ Đình chẳng hỏi thêm gì,   ngờ cuộc đời  lên bờ xuống ruộng là do một tay  con gái mong manh  gây .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-221-chap-nhan-thu-tha-1.html.]
- Anh ,   định sẽ  gì? Anh Vương Nhược cũng là vì  nỗi khổ riêng. 
Lộ Tinh Văn lấm lét dò hỏi,  thấy   với kẻ cùng cha khác   quá, nhưng cũng  thể trách  , là do Vương Nhược để xì hèm  thì Vỹ Đình mới  chứ,  chỉ là  ép nên   rõ ngọn ngành thôi mà.
- Được , em  ngoài ,   ở một . – Vỹ Đình hạ giọng, .
- Anh …
- Đi .
Hắn thở dài, cúi chào  nhanh chóng  trở . Sáng nay,   bảy giờ,    mặt tại công ty. Hôm qua  giọng điệu Vỹ Đình  mấy vui nên  đoán già đoán non e rằng  chuyện chẳng lành, kết quả cuối cùng đúng là như  thật. 
Thôi thì cũng chỉ còn  cầu nguyện cho ông  và cô diễn viên  mà thôi, chứ còn Mạc Cách Tùng thì  mặc kệ, chẳng lo lắng gì, dẫu  thế lực họ Mạc cũng  là lớn, Vỹ Đình còn đang là con nợ to đùng của LEbank  thương vụ thu mua tập đoàn Hoàng Hải.
Mới tới cạnh thang máy thì   cầu thang bộ  tiếng Diệp Trân chào hỏi Vương Nhược vọng đến, Lộ Tinh Văn vội ép sát   vách, len lén  xuống. Hắn thấy lạ lùng vì  họ  sử dụng thang máy.
- Anh   thang máy ạ? - Diệp Trân tươi  hỏi.
- Ừ,   việc ở tầng bảy, cách  một tầng nên  bộ luôn, còn em?
- Em thấy chờ tầng một lên  lâu nên cuốc bộ cho nhanh.
- Thì  là . À, Diệp Trân,   nếu như em  thì  thể thường xuyên đến nhà  và Tinh Văn chơi.
- Vương phó tổng, …   ạ? - Diệp Trân cúi đầu, lí nhí.
- Phải, thằng nhóc đó luôn khiến   lo lắng nhưng thật may vì đối tượng của nó là em. Khoảng thời gian    ở đây, nhờ em chăm sóc nó nhé. Dạ dày nó  mấy  nên  thể ăn thức ăn quá cay. Anh thật ngưỡng mộ đứa em ,   tình cảm từ hai phía trọn vẹn như .