Qua lớp kính cửa sổ tầng năm, Như Ý  thẫn thờ trông  phía xa. Bầu trời hôm nay nhuốm một màu xám xịt, ánh ban mai chỉ lóe lên một chút buổi sáng  tắt lịm  mây mù. Cảm giác trống trải quá, cô thấy  thật lạc lõng và chơi vơi giữa chốn phồn hoa đô hội . Cái lạnh đầu đông  cô đột nhiên thèm  một  ấm  thương.
Hôm qua,  bạn cũ ở học viện năm xưa nhờ xin giúp để cô  đầu quân về Thịnh Vũ nên Như Ý mới gọi điện cho Vỹ Đình. Có ngờ  giây phút  nhận lời  là giây phút cô   cuộc  chuyện giữa Vương Nhược và Từ Lưu Ly. 
Trong  khắc Vỹ Đình cúp ngang cuộc gọi thì cô  hồi chuông báo tử của   điểm. Cô hiểu rõ  sẽ chẳng thể nào tha thứ cho kẻ  khiến cuộc đời  trở nên bi đát như , tình yêu  dành cho Thủy Nguyệt lớn bao nhiêu thì ắt sẽ trút hết oán hận lên đầu cô bấy nhiêu. 
Vì thế,  khi   tìm hỏi tội, cô chọn cách giải thoát cho chính  nhưng cuối cùng Vương Nhược  phá cửa  và cứu mạng cô từ tay tử thần để  bây giờ cô chẳng     nữa. Cô   đủ dũng khí để nhảy xuống  sân lạnh lẽo . Ánh mắt cứ chốc lát  dán  cổng chính bệnh viện, lo sợ chiếc xe mà Vỹ Đình cầm lái sẽ rẽ , tới lúc đó, cô  trốn   đây.
Đang lo lắng thì bên ngoài vọng đến tiếng gõ cửa  bóng dáng cao lớn của  đàn ông xuất hiện. Như Ý  trông thấy liền mặt cắt  còn giọt máu, sợ hãi lùi sát vô đầu giường,   run lên bần bật. Chu Hồng vội vàng buông quả táo đang gọt dở  tay xuống, chạy đến cạnh bên, ôm lấy cô. 
- Cô  thể  ngoài một lát ?   chuyện   với cô . - Vỹ Đình  Chu Hồng, cất tiếng. 
Chu Hồng  sang Như Ý, ngập ngừng chẳng   nên   . Mất mấy phút , Như Ý mới khẽ lên tiếng bảo nữ trợ lý xuống căn tin mua giúp  bịch bánh quy.
Chờ khi cánh cửa phòng khép , Vỹ Đình mới tiến tới gần hơn. Đến giờ phút   cũng còn  dám tin  bạn học hiền lành thánh thiện  mắt chính là kẻ   tất cả bi kịch đời . Anh  cô yêu  nhưng  ngờ cô mù quáng đến mức hại  và hại cả bản  như . Như Ý thấy  càng lúc càng gần thì run rẩy cúi đầu, thu   trong góc. 
- Em  cần  sợ, hôm nay  đến   là để hạch tội em. Chuyện  qua ,   trách em cũng chẳng giải quyết  gì. 
Những lời Vỹ Đình   khiến Như Ý nửa tin nửa ngờ, cô ngước lên  , hai dòng nước mắt bỗng chốc tràn qua khóe mi, rơi xuống.
- Vỹ Đình,   hận em ?
- Anh tha thứ cho em, cho tất cả những việc   mà em  ,  nên, đừng suy nghĩ về nó và sống trong sợ hãi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-223-se-duyen-cho-nguoi-1.html.]
- Em xin  , em  em sai , xin  . – Cô  trong tiếng nấc nghẹn.
- Sau  đừng  những chuyện hại bản ,   sống  , em  tự hủy hoại . Thôi, em nghỉ ngơi ,  còn  việc.
Dứt lời, Vỹ Đình nhanh chóng tiến  phía cửa. Như Ý vội nhảy khỏi giường, cô   mơ cũng  ngờ  thế mà  thể nhẹ nhàng thốt lên câu tha thứ. Nghe tiếng cô gọi,  liền dừng bước,  .
- Sao ?
- Cám ơn , Vỹ Đình.
- Em nên cám ơn Vương Nhược, chính    cầu xin  tha thứ cho em. Anh  vì em mà âm thầm   nhiều việc, sai , đúng cũng . Giấu giếm  lầm năm xưa giúp em, sự nghiệp của em suôn sẻ cũng là do   nhúng tay can thiệp,  cả việc thu mua Hoàng Hải nữa. 
Đôi mắt vốn  ráo hoảnh  tiếp tục nhòa dần trong màn nước, bước chân Như Ý lảo đảo  ngã khuỵu xuống chiếc ghế bên cạnh. Hóa , Vương Nhược vì cô mà  tất cả những chuyện , nhưng   chẳng  lời nào, cứ lặng lẽ  bên đời cô như một chiếc bóng. Cô chỉ  bản  yêu Vỹ Đình sâu đậm mà chẳng nhận  Vương Nhược cũng tha thiết yêu .
- Một tiếng nữa   bay sang nước A ,   khi nào mới trở . Như Ý , cuộc đời , tìm  một  yêu , đối  với  vô điều kiện thật chẳng dễ dàng. Đừng để bản  em  hối hận về . 
Thấy cô chẳng đáp lời, Vỹ Đình   thêm gì nữa,  cũng chỉ  thể giúp Vương Nhược  đến đây thôi, kết quả   còn tùy  Như Ý. Mục đích  tới hôm nay là để  câu tha thứ, vì   chỉ khi  từ chính  thì cô mới buông  nỗi lo sợ và ám ảnh.
Rời khỏi bệnh viện, Vỹ Đình vội vã lái xe về  công ty để giải quyết mớ hồ sơ còn dang dở. Lòng cứ mong  cho thời gian nhanh nhanh trôi đến buổi chiều.
Trên chiếc giường phủ ga trắng toát, Như Ý  như bất động, tất cả những cử chỉ, lời , ánh mắt của   liên tục xuất hiện trong đầu cô. Phải , nếu chỉ đơn thuần là tình cảm bạn bè,   chẳng nhọc lòng tới . Vỹ Đình  đúng,  lẽ mãi mãi về  cô cũng  bao giờ gặp  một ai yêu cô hơn Vương Nhược .
Gắng gượng  dậy, Như Ý vơ vội chiếc áo khoác dài mặc   lật đật chạy xuống cổng bệnh viện, bắt  xi đến thẳng sân bay. Suốt quãng đường, cô liên tục gọi cho Vương Nhược nhưng  điện thoại của   báo bận. Cô sốt ruột hối tài xế chạy nhanh giúp. Cứ nghĩ tới việc để vuột mất ,   trái tim lạnh buốt và trống trải vô ngần.