Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Vỹ Đình lắc đầu, bảo Phương Giao Tình  xuống  đẩy xấp tài liệu  chuẩn  sẵn sang phía cô, đồng thời tóm tắt sơ lược về tiến độ cần cung cấp của đơn hàng và cả ý định   sẽ để Nhất Tâm thực hiện tất cả các gói mua sắm thiết  mới cho Thịnh Vũ.
- Làm những cái  nhanh lấy tiền hơn, cứ giao hàng là thanh toán thôi,  cực khổ như thi công. Cô  ý kiến gì ?
- Không  ạ, cám ơn   nhiều, chủ tịch Vương.
- Thủy Nguyệt… cô  bận việc gì ? Cô   khi nào cô  rảnh ?
Câu hỏi bất chợt chẳng liên quan đến công việc khiến Phương Giao Tình bối rối    thế nào. Anh ưu ái Nhất Tâm như   khiến cô cảm động  phát  , giờ  ánh mắt mong chờ câu trả lời   thấy xót xa quá.
- Thật … chủ tịch Vương . Hôm nay cô  sẽ bay sang nước Y,    khi nào cô  mới  về nữa. Chuyến bay là bốn giờ ba mươi phút chiều nay. Anh…
Phương Giao Tình  dứt lời, Vỹ Đình  vội  lên, vụt chạy . Cô hốt hoảng đuổi theo vì lo chuyện năm xưa sẽ  nữa lặp . Vừa  khỏi cửa phòng thì cô va  Tuấn Kiệt, ngã sóng soài. Tên trợ lý nhanh chóng cúi xuống đỡ cô lên, rối rít hỏi.
- Cô    ? Có  đau ở  ?
- Đừng lo cho ,  mau đuổi theo chủ tịch, đừng để   lái xe, mau lên. 
Nghe Phương Giao Tình hét, Tuấn Kiệt bấn loạn buông tay cô  chạy như bay đến thang máy. Vừa xuống tầng trệt,  ba chân bốn cẳng vọt tới nhà xe, hận  cái thang máy  thể trượt từ tầng tám xuống ngay cổng để chặn cho nhanh. Cũng may  lúc Vỹ Đình bấm mở khóa thì  đuổi kịp.
- Sếp,    để em lái cho ạ.
- Ra sân bay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-226-mua-chieu-lap-loi-2.html.]
- Vâng .
Hắn đón lấy chìa khóa từ tay Vỹ Đình, gấp gáp mở cửa  cho  . Xong  lật đật chạy lên ghế lái, khởi động xe  phóng về phía cổng chính. 
Mưa ngày càng nặng hạt, bầu trời đen kịt một màu, buổi chiều cứ thế tối dần, ánh đèn của dòng xe tấp nập tô vẽ lên con đường chốn đô thành nhạt nhòa trong màn nước. 
Vỹ Đình sốt ruột  đồng hồ, sân bay chỉ cách  một  nữa thôi nhưng cứ nhích từng chút thế  thì e là  kịp mất. Quan sát   một hồi,  lên tiếng bảo tên trợ lý.
- Dừng xe cho . 
-  sếp ơi…
-  bảo  dừng xe. 
- Vâng. 
Vỹ Đình vội vàng cởi  chiếc áo  khoác bên ngoài,  sợ nó thấm nước sẽ  chậm bước chân . Tuấn Kiệt   đầu,  kịp nhắc  mang ô thì   nhảy xuống . Hắn lo lắng đến phát sốt nhưng chẳng   ,  thể vứt cái xe giữa đường mà bám theo  , còn cả hàng dài ô tô chờ ở phía .
Tiếng sấm giật đùng đùng mang theo ánh chớp sáng lòe rạch ngang trời. Hàng cây bên đường  gió quật ngang quật dọc tả tơi. Mặc cho mưa tuôn xối xả, Vỹ Đình quên cả cái giá lạnh và đau đớn trong xương tủy đang hành hạ , cố len lỏi qua từng chiếc xe, nhảy lên lề đường, chạy về phía . 
Chiếc áo sơ mi trắng sũng nước dính sát   càng  dáng  thêm gầy hơn. Những đợt gió mạnh tạt ngang khiến  chới với. Anh  thể cứ thế mà đánh mất Thủy Nguyệt ,    bản   cô đơn độc hành một  suốt quãng đường còn , vì nếu như   là cô thì  chẳng thể sóng đôi cùng ai khác.
Dẫu  lúc oán hận nhưng đến cuối cùng  vẫn dành trọn trái tim cho cô, vẫn mong  kề bên như lẽ tự nhiên chẳng thể nào  đổi, tựa ánh trăng khuyết  tròn, tựa dòng sông sẽ về với biển. 
Anh thừa nhận bản  chẳng còn trẻ để mà chờ đợi và trông ngóng nữa. Không  tự bao giờ,  thấy bất lực và thất vọng về chính .