Vừa chạm ngõ nhà ga quốc tế, Vỹ Đình vội vàng  lên bảng điện tử,  đó hiển thị thông tin chuyến bay đến nước Y  khởi hành. Chen qua dòng  đông đúc,  hối hả chạy thẳng lên tầng hai, đến quầy check in. 
Nữ nhân viên trong bộ đồng phục màu xanh nước biển  trông thấy  liền cúi đầu chào. Cô nhận   chính là vị lãnh đạo cấp cao của Thịnh Vũ,  khi tới  thủ tục xuất ngoại    bảnh nhưng hôm nay  nhếch nhác thế .
- Cho  hỏi chuyến bay sắp khởi hành đến nước Y là mấy giờ ? – Anh hỏi trong tiếng thở gấp.
- Thưa ,  cất cánh mười lăm phút   ạ.
- Không  bốn giờ ba mươi mới bay ?
- Dạ, mấy hôm , hãng hàng   điều chỉnh giờ khai thác sớm hơn thường lệ ạ.
Bàn tay Vỹ Đình rời khỏi quầy, buông thõng xuống như  gãy. Đây lẽ nào lá ý trời , cô  thật ,  một  nữa, vô tình và lạnh lùng bước  khỏi cuộc đời . Ở cái thành phố tưởng chừng  trong tầm kiểm soát  mà tìm thấy cô còn khó khăn nữa là một nơi xa xăm như .
Đôi chân thả từng bước chơi vơi vô định giữa cơn mưa trắng trời,  chỉ lê mỗi tấm  thôi mà nặng nề quá. Định mệnh trớ trêu thế nào mà cứ mỗi mùa thu qua  mang theo cả  con gái  yêu để tình  lạc lõng giữa mùa đông lạnh buốt. 
Nếu như  cách giữa hai  chỉ là một cơn mưa chiều lấp lối,  nguyện dầm  đến khi trời quang để tới bên cô. Thế nhưng nơi cô  là nước Y, cách bên đây nửa vòng trái đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-227-tinh-khuat-may-ngan-1.html.]
Những hình ảnh ngày còn bên  liên tục ùa về trong tâm trí Vỹ Đình, bờ môi ấm áp, hương tóc bồi hồi, ánh  đắm đuối, lời  thầm thì, vòng tay siết nhẹ. Đôi mắt  cứ thế nhòa dần    ngã quỵ xuống. Ở cùng một nơi , kẻ tìm thấy tình yêu,  mất  vĩnh viễn.
Tuấn Kiệt  đỗ xe xong, chạy tới  thấy sếp   bất động  nền mưa lạnh giá. Hoảng quá,  quăng luôn cả chiếc ô, lao tới bên cạnh  nhờ thêm một vài  giúp đưa  lên xe vì tuy  Vỹ Đình gầy thật nhưng lúc ngất xỉu thì nặng  thể tả, nếu  mà cố sức chắc sẽ  cong xương sống, cóng xương sườn mất thôi.
Về đến căn biệt thự,  chật vật dìu  . Tuy   vững nhưng Vỹ Đình vẫn tự  lê lết lên phòng, tắm gội và  đồ chứ  để  giúp.
Suốt một đêm dài, cứ chốc chốc, Tuấn Kiệt  len lén   phòng sếp một . Từ chiều đến giờ, Vỹ Đình chẳng  câu nào, cứ  trầm ngâm và đắm  trong men rượu. Vì sợ   chuyện dại dột nên  nào dám rời . Cũng may là  để cửa, chứ đóng thì chắc   trèo  ban công   dầm mưa ngoài đó mà canh mất thôi.
Hôm nay,  vợ  lên thăm và ở  cùng Hà Mỹ Đình,  thì  cũng chẳng     nữa, chẳng lẽ mang cả cô vợ bầu sang đây để cùng  trực sếp.
Dì Hà  chuyển về ở cùng con gái bà  ngày đưa tang Quế Lệ Na, cứ mỗi cuối tuần, hai  con họ đến dọn dẹp nhà cửa giúp Vỹ Đình  về. Vậy nên, căn biệt thự to tướng  chỉ còn  sinh sống,   mướn  thuê ai hầu hạ, phục vụ  cả.
Với tay khui thêm một chai rượu, Vỹ Đình thẫn thờ   ô cửa kính, nơi con đường dài hun hút đang chạy  đêm thâu, ánh đèn màu cũng   cho nó trở nên  và lộng lẫy hơn trong mắt . Dẫu  rằng uống nhiều chẳng  nhưng đây là cách duy nhất để  quên  cơn đau thể xác và tâm hồn đang hành hạ  lúc . 
Mưa vẫn rơi mãi, thánh thót ru hời trong đêm, vô tình như chính ai  . Ánh sáng heo hắt từ chiếc đèn bàn in bóng dáng gầy hao lên vách, thật ảm đạm, thật thê lương. 
Trời  hửng sáng, Tuấn Kiệt   tiếng chuông điện thoại đánh thức, cả đêm   ngủ, mới   xuống  một chút thì   bò dậy. Hắn cố gắng mang đôi mắt   thấy tổ quốc ở   mở cửa cho Kiến Quốc.