Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Bên bộ bàn ghế gỗ kê sát cạnh khung cửa kính, Như Ý  thẫn thờ   đường phố rét buốt, nơi những bông tuyết  ngừng tuôn rơi. Đôi bàn tay thanh mảnh ôm nhẹ quanh tách  nóng như  phần nào xoa dịu bớt căng thẳng và hồi hộp trong lòng.
 ba giờ chiều, từ phía đối diện, Mạc Cách Tùng rảo bước  sang. Bộ tây trang màu xanh đen cùng áo khoác  dáng dài tiệp màu   nổi bần bật  nền tuyết trắng.
- Em tới lâu ? 
Mạc Cách Tùng  lên tiếng hỏi  kéo ghế  đối diện. Ngày mà Vương Nhược xác nhận mối quan hệ của hai  họ với báo chí,    mừng cho cô. Những tưởng giữa cô và  sẽ  còn chuyện gì đáng để giáp mặt  nữa nhưng đêm hôm qua cô đột nhiên chủ động hẹn gặp khiến  cảm thấy  chút bất an.
- Cũng  mới thôi. Anh uống gì để em gọi?
- Được ,  dùng  hoa cúc luôn. Mà… em tự lái xe đến ?
- Không , em   xi.
Như Ý khẽ đáp  lấy ấm  rót  tách cho Mạc Cách Tùng. Hắn khẽ nhếch miệng, như , như . Đây là  đầu tiên cô ân cần với  một cách thật tâm suốt ngần  năm quen  .
- Em hẹn gặp   chuyện gì ?
- Cách Tùng , cô bé mà  mùa đông năm  em lỡ đ.â.m trúng là gì của  ?
Tách  nóng  chạm khóe môi  bỗng khựng . Hóa  hôm nay cô hẹn gặp là vì chuyện ngày đó. Thời gian trôi qua  lâu,  đây cô  hỏi gì  bây giờ đột nhiên tò mò như .
- Là em gái của  yêu . 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-235-qua-khu-dau-thuong-1.html.]
- Cô bé  chỉ  thương thôi   ? Anh  thể cho em  cô bé  đang sống ở  ? Em  gặp và xin  em .
Thấy vẻ khẩn trương của Như Ý, Mạc Cách Tùng chẳng   nên cho cô  sự thật  chăng. Hắn sợ điều đó  cô ám ảnh và bệnh tình sẽ càng nặng hơn. Trông ánh mắt ái ngại của , Như Ý thiết tha khẩn khoản.
- Làm ơn hãy cho em , mấy hôm nay em liên tục mơ thấy cô bé, xin  đấy Cách Tùng.
Đôi môi Mạc Cách Tùng mím chặt. Mỗi khi  nhớ về Thi Hân, nỗi đau đớn và hối hận  trào dâng khiến  khó chịu vô cùng, cảm giác như chính bản   tước  cuộc đời cô bé. Nhìn thái độ của   mặt,  tin rằng cô cũng đoán  phần nào câu trả lời .
Cố gắng ngăn cơn xúc động,  chậm rãi kể cho Như Ý  tất cả  chuyện. Rằng  khi cô lái xe bỏ chạy,  cũng vội vã đưa Thi Hân đến bệnh viện nhưng  quá muộn màng. Cả chuyện  cùng Vương Nhược hùa  ngăn cản Hạ Hạ báo cảnh sát khiến cô gái khốn khổ   từ bỏ cả công việc yêu thích lẫn tình yêu mà rời  trong uất ức.
Như Ý ôm mặt  nức nở. Tuy  linh tính  nhưng khi đến đây, cô vẫn nuôi hy vọng rằng cô bé hãy còn sống và cô sẽ tìm gặp để xin tha thứ nhưng giờ thì hết thật . Đôi bàn tay   vấy m.á.u và tước đoạt vĩnh viễn một sinh mạng vô tội. Còn khiến Mạc Cách Tùng mất luôn cả   yêu, khiến Vương Nhược   chuyện trái với lương tâm của .
- Em xin , Cách Tùng, xin  …
Mạc Cách Tùng đưa tay lau vội giọt nước chực rơi xuống  khóe mi   lấy khăn giấy đưa cho Như Ý. Lúc ,  chẳng thể  câu gì để an ủi  đối diện. Cả hai cô gái và ngay chính bản   đều quá đáng thương.
- Cách Tùng, … cứ thế mà buông tay Du Thi Hạ ?
- Người   chẳng  gặp  thì còn   gì hơn. Cố gắng đeo bám chỉ khiến họ càng thêm ghét bỏ mà thôi.
Tuy Mạc Cách Tùng đang  về Hạ Hạ nhưng Như Ý cảm giác như  đang  về chính cô  đây. Bản    thể đáp  chân tình của , nay còn hại  đánh mất luôn mối tình mới chớm nở. Mặc cảm tội  khiến cô chẳng dám  thẳng   nữa, cứ cúi gầm xuống bàn.
Khẽ liếc  chiếc đồng hồ  tay, thấy  gần đến giờ hẹn, Mạc Cách Tùng  lên  lời tạm biệt  nhanh chóng  về trụ sở. Như Ý nán  quán thêm một chút để lấy  tinh thần. Lát nữa đây, cô còn  tới nhà Vương Nhược nấu nướng cùng Diệp Trân và Lộ Tinh Văn, cô   họ phát hiện    điều bất thường.