Thủy Nguyệt   nên yên tâm leo lên. Ban đầu xe chạy cũng êm ái lắm, nhưng  một lúc đột nhiên cứ giật tới giật lui, nhảy như cóc nhảy,  cô bổ nháo bổ nhào, cả  dựa sát  lưng Vỹ Đình, tay thì ôm  cứng ngắc. Vừa mới buông   tiếp tục lao đến như kiểu  ghiền. 
Tới khi chiếc xe cà tàng  thể nhảy múa nữa thì Vỹ Đình mới phát hiện nó  hết xăng. Thế là, kẻ dắt  đẩy, mang nó đến cây xăng gần đó. Thấy  cứ mỉm    mà cô chỉ  độn thổ.
- Anh còn   ? Anh chạy xe kiểu gì mà   nó hết xăng ?
- Lâu quá   dùng nên  bỡ ngỡ. Hồi còn  học,  mượn bạn chạy cho   bỏ luôn tới giờ.
Giây phút , Thủy Nguyệt    giao trứng cho ác. Khoảng cách thời gian lâu như , thảo nào   xe mà cứ như phi ngựa. Hít một  thật sâu để lấy can đảm, cô tiếp tục leo lên  lưng , thầm cầu trời phù hộ cho cả hai  tới nơi về tới chốn  bình an chứ  cảm giác ớn lạnh quá. 
Qua hết đoạn đường đông đúc, cô hướng dẫn  rẽ  con hẻm sâu hun hút và dừng   một xưởng cơ khí nhỏ. Vừa trông thấy  quen,  thợ liền háo hức chạy  chào hỏi.
-  đến lấy mấy mã d.a.o . 
Cô    đưa  mảnh giấy. Hắn   gật đầu  trở  trong. Lát ,   trao cho cô một chiếc hộp, bên trong đựng những con d.a.o mới sửa xong. Cô vui vẻ đón lấy, nở một nụ .
- Cám ơn .
- Anh đây  chung với chị ạ? - Hắn nhỏ giọng hỏi cô, mắt  rời khỏi  đàn ông  như tranh  mặt.
-  là chồng sắp cưới của cô . - Vỹ Đình nhanh chóng trả lời  khi Thủy Nguyệt kịp hé miệng.
- Ôi,  ? Tiếc cho  chủ của em quá,   còn đang định tỏ tình cùng chị đấy. Cũng may    vắng, nếu  sẽ buồn thúi ruột mất. Anh…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-249-doi-tinh-nhan-he-huoc-1.html.]
Hắn   hết thì Vỹ Đình  giựt chiếc hộp và tóm lấy tay Thủy Nguyệt kéo một lèo  ngoài. Xem bộ  phụ nữ  trong hơn một năm qua thu phục  ít con tim đàn ông. 
Lúc xuống đây,    Hàn Thư Thư  cô   nhiều kẻ đeo đuổi. Tuy   từng mong  đến  sẽ đối  với cô hơn  nhưng suy  nghĩ ,  chắc chắn một điều rằng  đời  chẳng  bất kỳ ai  thể yêu cô và mang  hạnh phúc cho cô nhiều bằng . 
- Vỹ Đình… Vỹ Đình,   gì ? Buông  … buông . 
Mặt Thủy Nguyệt tím lên vì giận, cố sức vùng khỏi tay . Vỹ Đình cũng tức đến  bốc khói. Vì cô,  thủ  thủ tiết, bao đêm mất ngủ, ăn chẳng thấy ngon, còn cô ở đây bắt  nhiều mối như .
- Làm phu nhân Thịnh Vũ thì  chịu,    bà chủ xưởng cơ khí. Tiểu Nguyệt, em đang chọc  tức c.h.ế.t  ?
Nghe  gầm gừ, Thủy Nguyệt thốt chẳng nên lời, đây gọi là vu khống mà, cô  bảo    bà chủ xưởng gì  mà  dựng ngược lên  như đúng  . Bực quá, cô  lưng cuốc bộ luôn. Vỹ Đình thấy , vội vàng kè kè theo  năn nỉ.
- Anh xin  Tiểu Nguyệt,   nên lớn tiếng với em, em mau lên xe .
Mặc cho Vỹ Đình nỉ non, Thủy Nguyệt vẫn bỏ ngoài tai và bước đều. Chẳng  bao xa bỗng  tiếng chó sủa râm ran. Cả hai trố mắt  chiếc cổng sắt của căn nhà gần đó, nó cứ lung lay  một chú chó đen thui thùi lùi xuất hiện, đen đến nỗi Thủy Nguyệt chỉ thấy hai con mắt nó nhấp nháy. Thế ,  khi nhe răng nhe lợi    quen thì nó lao đến xin thịt, cô cuống cuồng nhảy tót lên xe, hét lớn bảo  mau chạy.
Vỹ Đình cũng phát hoảng theo Thủy Nguyệt, vội vàng phóng . Chó  vẫn  buông tha, bám theo sát ván, rượt cả hai  chị chạy  cờ. Cô chỉ còn  nhắm mắt nhắm mũi, co chân quắp  hông , tay thì ôm chặt lưng , miệng liên tục giục  chạy nhanh lên chút nữa.
Ra khỏi con hẻm, Vỹ Đình  quan sát kỹ nên chui tọt luôn  giữa đoàn đua xe của mấy thanh niên đầu xanh đầu đỏ  lúc lướt qua. Chẳng còn cách nào khác,  buộc  rú ga theo cho kịp, chứ giờ mà chạy chậm thì sẽ  xe  ủi banh chành. 
Thủy Nguyệt đành tiếp tục nhắm mắt phó mặc  trời  sông. Thầm trách   và   cứ ráp  với  là biến thành những  khốn khổ, hết  chó rượt giờ tới xe đuổi. 
Mãi đến khi  tiếng còi xe cảnh sát hú inh ỏi, cô mới hé mi  xung quanh. Hóa  Vỹ Đình tách  khỏi đoàn đua,  rẽ  hẻm liền  cảnh sát bắt luôn. Chưa kịp mừng vì cuộc đua kết thúc thì cả  cả xe   hốt về đồn. Cảnh sát trưởng  qua    dừng ánh mắt cú vọ  gương mặt Vỹ Đình. 
- Trông sáng láng thế mà  hùa theo đám trẻ trâu, còn mang vợ  đua nữa chứ.