sáu giờ ba mươi phút sáng, Thủy Nguyệt nhanh chóng  đồ và dắt xe  ngoài cổng. Mới lăn bánh  vài vòng thì cảm giác lúc đạp bỗng dưng nhẹ bẫng,  đúng hơn là hụt hẫng. Chiếc xe cứ  im một chỗ, chẳng xê dịch thêm tẹo nào. 
Phía đối diện, qua cửa kính ô tô, trông thấy   đang loay hoay, Vỹ Đình liền gấp gáp nhảy xuống, băng sang đường, chạy tới cạnh bên. 
- Xe  trật cóc, em mở cổng để  đem nó  nhà   cùng , chiều về  sẽ sửa giúp em. – Vỹ Đình   bàn đạp  .
Thủy Nguyệt ngoan ngoãn  theo lời Vỹ Đình  nối gót  đến bên chiếc ô tô. Vừa đưa tay định mở cửa  thì  đột nhiên tóm lấy cô lôi  ghế phụ, kéo dây an  ràng qua . Gương mặt   góc c.h.ế.t áp sát tới nỗi cô cảm nhận   thở của  đang phả lên . Thế nhưng, đây chẳng  mùi hương quen thuộc mà cô . 
Cô hồi hộp nín thở, cố hóp cho cơ thể xẹp bớt. Tưởng chừng như chỉ cần hít  khí  thì chỗ nào đó sẽ phồng lên mà chạm   mất thôi. Rồi chẳng    gì mà mãi chẳng cài xong  cô ngộp tím tái cả mặt.
- Em  thở? – Anh khẽ hỏi.
- Hả? À,  gì . – Cô ngượng ngùng đáp lời.
Vỹ Đình mỉm ,  mặt  xuống chốt cài và cố định . Xong  đấy,  chạy sang ghế lái, chui , nhấn một ga, phóng thẳng đến công ty. Thủy Nguyệt tranh thủ lấy  lượng oxi  thiếu hụt. Tại  cứ dán mắt lên mặt cô nên gài cứ trật tới trật lui thành  lâu lắc như . 
Các công nhân trông thấy Thủy Nguyệt cùng  thợ chặt mới bước xuống từ chiếc siêu xe đắt đỏ thì  ngẩn ngơ bất động. Ban đầu, họ còn tưởng nó thuộc quyền sở hữu của giám đốc Hàn Thư Thư vì hôm qua Vỹ Đình đến công ty sớm và về muộn nên chẳng ai thấy  chui , chui vô xe cả. 
-   chặt bao nhiêu năm mới mua  con xe đó chứ? - Một nam công nhân lên tiếng.
- Tới lúc  hòm thì  cũng  mua  cái bánh xe . – Nữ công nhân kế bên đáp lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-251-vi-yeu-nen-lo-1.html.]
Mọi  bắt đầu xì xào về Thủy Nguyệt, rằng cô kiểm phẩm    dạng  ,   buổi sáng, buổi chiều   cô  hốt mất . Còn  cả hai đều là dân chơi nên mới hợp , hôm qua còn vác   đua xe và lên thời sự tỉnh nữa. 
Cũng may chẳng ai nhận  Vỹ Đình chính là chủ tịch Thịnh Vũ, phần vì họ  bao giờ nghĩ tới một  như   chui vô cái công ty bé xíu , phần vì ảnh của   báo chí  qua photoshop, trong đó   da  thịt, soái khí ngời ngời, chảnh như cá cảnh chứ  ốm o gầy gò và mang cái bộ dạng lù khù, tò tò theo đuôi phụ nữ như .
Gã tối cổ thì tức tới nỗi rúc cổ,  theo đuổi Thủy Nguyệt từ những ngày  còn chạy xe  đến tay ga nhưng chẳng bao giờ cô chịu để  đưa đón. Vậy mà giờ cái tên mới   ô tô xịn thì cô  leo lên chỉ  một ngày quen . Hắn giận cô một và giận Vỹ Đình tới mười, thầm nhủ lòng sẽ kiếm cách trả đũa  cho hả cơn thịnh nộ.
 bảy giờ ba mươi phút, tất cả công nhân đều về vị trí, bắt đầu  việc. Chặt hết hai bó da thì cũng gần tới giờ cơm trưa, Vỹ Đình tranh thủ vòng  phía  máy, dùng kéo tháo lớp nilông phủ ngoài bó da mới để phối nốt mấy đôi còn dang dở. Thủy Nguyệt đang  phía ,  tiếng  gọi liền vội vàng chạy đến. Thấy m.á.u từ ngón tay  nhỏ giọt tong tong xuống nền gạch, cô hoảng hốt la lên.
- Ôi trời ơi,  cắt kiểu gì  hả? Mau,  đưa  tới phòng y tế.
- Anh  , vết thương nhỏ thôi, đừng  quá lên thế. Em xin giúp  mấy miếng băng cá nhân là .
- Anh đợi một chút nhé.
Dứt lời, Thủy Nguyệt gấp gáp lao  thật nhanh. Gã tối cổ vác bó da cho máy kế bên   ngang qua trông thấy liền bĩu môi, lầm bầm.
- Nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột.
Tiếng chuông báo giờ cơm trưa đồng thời vang lên cùng lúc với chuông điện thoại. Nghe máy xong mà vẫn  thấy Thủy Nguyệt  , Vỹ Đình đành nhờ cô gái kiểm hàng bên cạnh chuyển lời giúp là   ngoài  việc, sẽ  dùng cơm công ty  gấp gáp chạy  bãi đổ lấy xe.
Chiếc ô tô từ từ chuyển bánh rời khỏi cổng chính và dừng bên lề. Từ xa, trông thấy Vỹ Đình bước xuống, Thủy Nguyệt vội vã định tiến  nhưng đôi chân đột nhiên  im, nụ   môi bỗng tắt nửa chừng khi chứng kiến cô gái lên xe  chính là La Hải An.