Buổi sáng ngày đầu tuần. Phương Giao Tình  đưa hai đứa trẻ đến trường trở về  thấy cô bạn  cùng vị chủ tịch đang  trong nhà . Bất ngờ quá thành  Phương Giao Tình  như bất động. Tăng Vỹ  vội vàng chạy  kéo tay cô .
- Giao Tình,  đến thăm  đây. – Thủy Nguyệt  lên, cất lời.
- Cậu… chuyện  là  chứ? – Phương Giao Tình ngơ ngác hỏi.
- Hai   chuyện nhé, chúng  qua phòng bên bàn công việc một chút. - Vỹ Đình lên tiếng.
Chờ  và Tăng Vỹ  , Phương Giao Tình mới bù lu bù loa lên  lóc hỏi thăm cô bạn. Khi  Thủy Nguyệt trong hơn một năm qua sống thanh thản ở tỉnh D chứ  bay  nước ngoài thì cô gào thét trách móc đủ kiểu.
- Sao    dối  chứ? Cái con  ,   lương tâm ?
- Nếu     thì chắc Vỹ Đình  tóm   từ sớm ,   giữ bí mật  chứ?
- Vậy bây giờ  đang  cùng ai đó?
- Mình… là tại   thấy   kênh youtube của giám đốc Hàn,    .
Vội vàng lau khô những dòng nước mắt, Phương Giao Tình đưa tay giữ chặt lấy hai bờ vai Thủy Nguyệt để  cô bạn thật kỹ, khẽ hỏi.
- Khúc mắc giữa hai   giải quyết  thỏa?
- Phải. - Thủy Nguyệt gật đầu lia lịa.
Không ai bảo ai, cả hai đều bật . Nụ   môi hai cô gái như ánh mặt trời ấm áp  những ngày giông bão. Phương Giao Tình choàng tay ôm lấy Thủy Nguyệt  dẫn cô  tham quan căn nhà mới. Cuối cùng, qua bao tháng ngày lênh đênh, bạn cô   thể tìm về bến đỗ bình yên.
Dùng cơm trưa cùng vợ chồng Tăng Vỹ và Phương Giao Tình xong,  đường đưa Thủy Nguyệt về nhà, Vỹ Đình nhận  điện thoại từ Lâm Kiến Hào, thế là  tấp  công ty luôn. Vì hôm  dầm mưa nên Thủy Nguyệt  cảm,  khi ăn cơm, uống thuốc, cô ngáp tới ngáp lui và  lên xe chẳng bao lâu  nhắm mắt mê man.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-257-danh-dau-chu-quyen-1.html.]
Các nhân viên Thịnh Vũ  thấy vị chủ tịch bế  tay phu nhân hụt năm nào tiến thẳng tới thang máy thì ngơ ngẩn hết mấy phút và bắt đầu bàn tán xôn xao. Vào phòng  việc, Vỹ Đình nhanh chóng đặt Thủy Nguyệt xuống giường  sang gặp Lâm Kiến Hào.
- Chào bác Lâm. Có chuyện gì  thể  qua điện thoại  ạ? – Anh nhấp vội ngụm , lên tiếng hỏi.
- Vỹ Đình . Cháu cũng thấy đó, bác nay  lớn tuổi, chỉ  an yên nơi miền quê thanh bình cùng bác gái mà thôi. Còn Kiến Quốc,  nó   là điều  thể nào. Vậy nên, cháu hãy giúp bác nhé.
- Bác Lâm, cháu hiểu ý bác,  cổ phần đó bác cứ chuyển qua cho cháu. Xin bác đừng bận tâm gì cả. Khoảng thời gian qua thật sự cám ơn bác  nhiều. À. Cháu  ý định tiến cử Tần Vy An  vị trí , bác thấy   ?
- Đương nhiên là , con bé theo Kiến Quốc và bác cũng  một thời gian dài, tính chất công việc đều nắm rõ cả, bác  tin tưởng nó.
- Vâng, cháu cũng tin cô . Vậy, để cháu bảo Niệm Từ chuẩn  các thủ tục.
Nói , Vỹ Đình cúi chào bậc tiền bối và  lên  thẳng về phòng. Lâm Kiến Hào mỉm   theo dáng đứa con trai  bạn, cuối cùng, ông  thể thoát khỏi cái gông cùm  . Khi mà bản  trượt về bên  con dốc của cuộc đời thì mới  chính xác điều  thật sự mong . 
Chỉ vì cục trưởng cục cản trở Lâm Kiến Quốc chứ nếu  thì ông   lãng phí mất bao nhiêu thời gian bên vợ  như . Với , ông cũng chẳng còn cầu  sẽ  tai to mặt bự gì, chỉ mong thằng con sớm ngày thành gia lập thất,   bên cạnh chăm sóc, quan tâm. Khi   đạt mấy giải thưởng lớn về nhiếp ảnh ông  cảm thấy vô cùng tự hào, còn hơn lúc  mang mác phó tổng Thịnh Vũ nữa.
Cùng lúc , trong phòng chủ tịch, Thủy Nguyệt dụi mắt tới lui để  cho rõ, cô cứ tưởng  đang mộng du. Ban nãy  khi ăn cơm với vợ chồng Phương Giao Tình xong thì Vỹ Đình đưa cô về nhà nhưng  bây giờ  biến thành văn phòng  việc của  thế   .
- Em tỉnh  ?
Tiếng  của  cất lên  cô giật   . Khỏi hỏi thì cô cũng   mang cô lên đây như thế nào , và bàn dân thiên hạ  lẽ  chứng kiến tất cả.
- Vương Vỹ Đình,  như  là đang  công khai   với em ?
- Em  gì ? Anh  việc  đến công ty, vì em đang ngủ nên   còn cách nào khác, bỏ em trong xe thì chẳng nỡ.
- Vậy ? – Cô phụng phịu, gương mặt bầu bĩnh thoáng chút thất vọng.