Lúc Vỹ Đình tới nhà Thủy Nguyệt thì đồng hồ điểm tám giờ tối. Ở bên trong, cô thôi  đợi nữa, tập tễnh xuống bếp,  lấy gói mì  chế ăn tạm thì thấy  xộc .
-  xin , cô đói lắm  đúng ? – Vỹ Đình hỏi trong  thở gấp.
-  tưởng   đến. – Thủy Nguyệt tròn mắt .
-   việc đột xuất, gọi cho cô  . - Anh    nhanh chóng soạn thức ăn, bày lên bàn.
- Vậy ? Chắc là điện thoại hết pin,  mải  kịch bản nên  để ý.
Ngước trông  đàn ông  mặt, cái cảm giác như  từ kiếp nào  xuất hiện trong cô. Lúc chiều   gọi điện bảo cô đợi  mua đồ ăn đến, chờ mãi  thấy, cô còn tưởng rằng   quên. Bao mùa giáng sinh chỉ lầm lũi một , hôm nay đột nhiên   thêm một , lòng tự dưng ấm áp lạ, cô  nhớ Văn Phong nữa ,  lẽ là  bao giờ quên nhưng những lúc thế   nhớ đến  quắt. 
Bữa cơm đêm đông trôi qua lặng lẽ. Lúc Vỹ Đình rửa chén, Thủy Nguyệt  kế bên, khẽ , chẳng may    sang bắt gặp.
- Sao ? Cô đang  ? – Vỹ Đình thoáng chau mày.
- Nhân viên nam của Thịnh Vũ xem  ai cũng đảm đang. – Thủy Nguyệt thản nhiên đáp.
- Ngoài   còn  ai ? – Anh chậm giọng dò hỏi.
- À, . – Cô vội vàng  , tập tễnh bước về phòng khách.
Vỹ Đình  cô đang  đến Kiến Quốc,  nhanh chóng tráng chén úp gọn  theo . Trên ti vi đang phát trực tiếp buổi trình diễn thời trang, ống kính  cận cảnh các thiết kế trang sức, đôi khi màn hình còn xuất hiện cả Vương Nhược và Diệp Trân  ngay dãy ghế đầu,  hình như còn thấy cả Lộ Tinh Văn. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-28-giang-sinh-vui-ve-2.html.]
Thủy Nguyệt cũng chẳng ngờ cô chỉ  bừa  ý tưởng thôi mà Vương Nhược  thể biến nó thành hiện thực. Thấy Vỹ Đình cũng đang chăm chú  xem, cô buột miệng.
- Anh   chơi ?
- Đi chơi? 
- Phải,  ngoài chơi lễ, hôm nay  đông vui mà.
- Cô  ?
Vốn dĩ là Thủy Nguyệt  đuổi khéo cho   về với , nhưng chẳng  tên họ Vương  vô tình  cố ý  hiểu. Đang ngơ ngơ thì Vỹ Đình  chạy lên phòng lấy áo khoác xuống, dịu dàng mặc  cho cô  bế  xe.
Ngoằn ngèo hết mấy con đường, cuối cùng họ dừng   một công viên giải trí,  gian ngập trong sắc lung linh huyền ảo của hàng ngàn ánh  lấp lánh, những hàng cây khô trụi lá, phủ một màu tuyết trắng nên thơ và lãng mạn. 
Vỹ Đình cõng Thủy Nguyệt dạo khắp xung quanh  ánh mắt ngưỡng mộ của bao nhiêu , cô  hổ chẳng dám  ai, thấy hối hận vì   từ chối ngay từ đầu.
Trời dần khuya, dòng  cũng thưa thớt hẳn, Vỹ Đình cõng Thủy Nguyệt   và đưa về nhà. Đến nơi, cô vội lên tiếng bảo    vì chân   đỡ hơn , cô  tranh thủ   khi  đề nghị nán . 
Nhìn vẻ khẩn trương của cô,   chút buồn , bế cô  trong nhà xong,   vội , lát  trở vô, mang theo một quả táo.
- Giáng sinh vui vẻ. 
Vỹ Đình cầm lấy tay cô đặt   bước   nhanh. Trái táo đó   dùng hai mươi bốn đồng tiền xu mua lấy, tin rằng sẽ nhận  tình yêu chân thật từ   thích. 
Lúc   chạm tay  vô lăng thì ánh điện  ô cửa sổ cũng vụt tắt, đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, tiếng chuông giáo đường ngân vang, báo hiệu thời khắc chuyển giao năm mới.