- Anh  chịu về ? – Cô nghiêm giọng hỏi.
- Anh vẫn  uống xong mà, đừng lãng phí chứ.
Nhìn cái bộ dạng của tên chủ tịch mà Thủy Nguyệt sởn da gà, ban đầu cô cứ nghĩ ngài chủ tịch  luống tuổi,  chi  đắn và nghiêm trang,  ngờ  là tên mặt dày mày dạn  chứ.
Nhớ ngày đầu gặp , Vỹ Đình    là cái bộ dạng , lúc đó cô  năng còn  ý tứ, giữ kẽ đủ bề vì trông  chững chạc và nghiêm nghị lắm. Biết rõ  đang lấy cớ để nán , cô bước đến, bưng ly nước lên, một  uống sạch. 
- Này là em đang hôn gián tiếp  ? - Vỹ Đình gật gù  cô.
- Ôi trời, ngài chủ tịch , trí tưởng tượng của  cũng phong phú quá  đấy. Nước  hết, mời  về cho. – Cô  khảy, chỉ tay đuổi thẳng.
- Anh đói .
- Đói…  đói thì tự  mà ăn, liên quan gì đến ?
- Anh  đau  dày, để đói quá sẽ  chịu nổi. - Mặt Vỹ Đình nhăn nhó.
- Thì  mau  ăn , hôm nay    nấu gì cả.
- Vậy cùng   nhé.
Dứt lời, Vỹ Đình nhanh chóng nhảy  khỏi sô pha, tóm lấy tay Thủy Nguyệt kéo . Cô   mà ngơ ngẩn chẳng phản kháng  gì, nào là tự tắt điện,  tự khóa cửa, xong  đến ngoài thì tự khóa cổng, cứ  như đây là nhà của  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-44-con-tim-rung-rinh-2.html.]
Vì bản  chẳng  đến nơi sang chảnh, Thủy Nguyệt ngỏ ý ăn ở quán lề đường. Lúc   bàn, cô mới mạnh dạn  thẳng mặt . Tên chủ tịch  đối diện đây cũng  trai quá mức cho phép , chiếm hết spotlight của quán. Đột nhiên, cô cảm thấy bản   chút hãnh diện.
Thanh toán xong, Vỹ Đình  đưa cô về vội mà ghé  công viên giải trí. Sau khi dạo chơi một vòng,  dẫn cô tới chơi trò gắp thú, một trong những trò mà  chơi  giỏi.
Gương mặt  đàn ông trung niên méo mó  cái tủ đựng thú nhồi bông cứ vơi dần. Thủy Nguyệt  kế bên, Vỹ Đình câu  con nào thì cô cho  bịch con đó, chẳng mấy chốc mà đầy nhốc. Bọn trẻ con xung quanh xúm , hò reo cổ vũ.
Đến lúc rời , thấy Vỹ Đình rút ví đưa tiền cho  đàn ông, cô khẽ mỉm , cảm giác trái tim  bỗng rung rinh mỗi khi bắt gặp ánh mắt , nếu cứ buông xuôi theo ý  thế , cô sợ bản  sẽ yêu  mất, với vị trí đó của , cô   chẳng thể nào với tới , cô   bản    đau khổ nhấn chìm. 
- Em  ? - Vỹ Đình thấy cô đột nhiên như kẻ mất hồn liền lo lắng hỏi.
- Không . Về thôi. – Cô lắc đầu.
- Ừ.
Đưa Thủy Nguyệt đến nhà và chờ khi cánh cổng khóa xong thì Vỹ Đình mới  xe . Cô ôm bịch thú bông  tay, thoáng ngậm ngùi, nếu như  đó   là chủ tịch của Thịnh Vũ, nếu  chỉ là một nhân viên bình thường như cô thì  lẽ cô  chẳng ngần ngại mở lòng đón nhận,  cách về địa vị và gia thế thật sự quá khó để vượt qua.
Cuộc đời vốn thích trêu ngươi, kẻ cầu tình chẳng ,  né tránh thì khiến đối phương càng yêu sâu nặng. Trên ban công, Như Ý khẽ đưa tay mân mê nhành lan nữ hài mới nở, mùa đông tàn gần hết nhưng nổi trống trải, giá băng trong tim thì cứ còn mãi,  đến bao giờ  mới  thể  lưng để  thấy  con gái dùng cả thanh xuân để mải miết theo dấu chân  đây. Buông tay khỏi đóa hoa, cô cất bước trở  phòng, tiếng thở dài vọng  đêm vắng tịch mịch.
Thời khắc , trong căn phòng tối, Vương Nhược vẫn say mê chỉnh sửa những bức ảnh Như Ý mới chụp. Anh hiểu rõ nỗi lòng của cô bạn học nên chỉ đành lặng lẽ ngắm cô từ xa hoặc giả là thông qua các bức hình. 
Vào cái ngày mà Lộ Tinh Văn đột nhiên từ học viện trở về, thông báo rằng   lỏm  cuộc  chuyện giữa Như Ý và Mạc Cách Tùng thì  mới    em chú bác gặp nạn, mà nguồn cơn tất cả  chuyện bắt đầu từ việc Như Ý nhờ Mạc Cách Tùng giúp  xử lý công ty Thịnh Thế bé nhỏ bằng cách gây sức ép đến các đối tác, yêu cầu họ tìm cách  chậm tiến độ thanh toán cho các công trình mà Thịnh Thế đang thực hiện, mặt khác là yêu cầu phía ngân hàng thắt chặt,  hỗ trợ nữa, nhằm đẩy tài chính Thịnh Thế đến đường cùng.
Người con gái  vì quá yêu Văn Phong mà  dối với Mạc Cách Tùng rằng bản  cô  vùi dập kẻ  đáp  tấm chân tình của , nhưng mục đích là để khi Thịnh Thế sa cơ, cô sẽ xuất hiện ngỏ lời giúp đỡ. Nào ngờ sự việc  chẳng như mong đợi,   theo một hướng   khác.