Dùng bữa xong thì màn đêm cũng phủ vây khắp trang trại, Vỹ Đình lên sân thượng hóng gió, ngắm những ánh  mờ tỏ  nền trời đen tĩnh mịch,  tiếng côn trùng vọng tấu một điệu nhạc hắt hiu. 
Vẫn  Lâm Kiến Hào là ân nhân của  nhưng nếu bắt bản   nhường   con gái  yêu cho Kiến Quốc thì    , cuộc tình đó với  mà  vô cùng quý giá dẫu  mong manh.
- Cậu  ngủ ? - Kiến Quốc tiến , đưa một ly vang cho Vỹ Đình.
- Mấy khi  về quê thế ,  đang tận hưởng.
-  tưởng  là tên doanh nhân  trái tim khô cằn  đấy.
Kiến Quốc  và cụng nhẹ hai chiếc ly,  đó đưa lên môi. Vỹ Đình nhấp một ngụm rượu, tiếp tục hướng ánh mắt   xa xôi, cất tiếng.
- Kiến Quốc, nếu  một ngày  và  cùng yêu một cô gái thì  sẽ thế nào?
- Có gì to tát chứ, cạnh tranh công bằng thôi, đến cuối cùng  sẽ tôn trọng quyết định của cô . – Kiến Quốc vô tư đáp.
- Thật ?
- Đương nhiên,  công tình phân minh mà, dẫu  thì  vẫn sẽ   công việc  giao, đồng ý ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-46-cong-tinh-phan-minh-2.html.]
Hắn     Vỹ Đình đề cập tới là Thủy Nguyệt, nghĩ rằng  chỉ hỏi cho  chuyện mà thôi. Hắn đang nôn nao về  thành phố  chui ngay  phòng tối để mà rửa ảnh tặng cho cô đây.
Trong khi Kiến Quốc thao thức suốt đêm thì   thương nhớ vẫn ngủ ngon lành tới tận lúc trời hửng sáng, mãi lúc  tiếng chuông ngân nga, Thủy Nguyệt mới choàng tỉnh. Thấy  của Phương Giao Tình, cô lật đật bật dậy. 
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Thủy Nguyệt quanh , cùng cô bạn nấu cháo điện thoại. Qua hồi lâu chuyện trò, Phương Giao Tình  cho Thủy Nguyệt  rằng vợ chồng cô đang  ý định xuống thành phố lập nghiệp.
Lúc  mới  trường, kinh tế khó khăn nên Tăng Vỹ từ bỏ ước mơ về miền núi trồng , nay cuộc sống  thư thả hơn nên bàn với vợ nhượng  mảnh đất cho  dì ruột, lấy vốn mở một công ty nhỏ, hoạt động trong lĩnh vực xây dựng. 
Phương Giao Tình thấy những năm qua chồng  vất vả hy sinh vì gia đình nên bây giờ cô  sát cánh cùng , giúp   thành chí lớn.
Cuộc gọi của cô bạn   Thủy Nguyệt nhớ đến miền núi bình dị . 
Nhẹ bước tiến đến bên bàn, cô đưa tay mân mê cây bút máy  chạm khắc tinh xảo,  nắp đính một viên đá màu vàng chanh nhạt, đó là món quà mà  bạn Alex  tặng cô  khi trở về nước Y.
Sáu năm , lúc  ngang ghềnh suối, Thủy Nguyệt và Phương Giao Tình vô tình  thấy Alex  ngất  bờ,  đó hai cô  cố gắng đưa  về nhà. Trong trí nhớ của cô,  là một  khá  thiện và hiền, ánh mắt xanh nước biển cùng mái tóc vàng đặc trưng và nụ  tỏa nắng. 
Theo lời giới thiệu của Alex thì  là một nhà văn nghiệp dư, thích khám phá các vùng đất xa lạ và  về chúng cũng như cuộc sống của những con  nơi đó. Khi  Thủy Nguyệt  chung niềm đam mê với ,   khuyến khích cô sáng tác, cây bút máy chính là món quà động viên tinh thần.
Ngày rời khỏi nơi , Alex  hẹn sẽ   nhưng suốt bao nhiêu năm liền cô chẳng thấy bóng dáng  bạn ngoại quốc  cả,  điện thoại và email đều  còn hoạt động. 
Tuy , Thủy Nguyệt vẫn luôn thầm cám ơn  vì  tiếp thêm động lực cho , những mong một lúc nào đó còn  thể gặp  .