Sân bay tám giờ ba mươi phút sáng, Tần Vy An kéo chiếc va ly từ từ tiến ,  bao nhiêu năm, cuối cùng cô cũng   . Đưa tay vẫy một chiếc taxi, cô bảo tài xế chở  đến trụ sở tập đoàn Thịnh Vũ.
Cánh cửa hé mở, thấy cô gái trong bộ trang phục sành điệu, chân  giày boot cao gót bước  mà Kiến Quốc cứ ngỡ   loạn thị, vội bật dậy. Từ sớm bửng   qua phòng Vỹ Đình  chờ xem tên chủ tịch  mời cao nhân phương nào về trợ giúp  nhưng cuối cùng  hóa  là Tần Vy An .
- Bác sĩ Tần. Gì thế ? Vỹ Đình,    bảo tuyển  phụ  ? – Kiến Quốc nghệch mặt hỏi.
- Phải, là cô . - Vỹ Đình điềm nhiên đáp.
- Từ bao giờ mà ngành y lấn sang cả ngành kinh doanh dự án thế nhỉ? – Hắn vẫn  hết ngạc nhiên.
Tần Vy An nhẹ nhàng tiến gần, đưa hồ sơ cá nhân của  cho Kiến Quốc. Hắn  cô ái ngại  mở  xem. Và tấm bằng thạc sỹ quản trị kinh doanh đập  mắt khiến  ngơ ngác.
-  tưởng cô chỉ là bác sỹ.
- Anh còn ý kiến gì ? - Tần Vy An khoanh tay hỏi.
- Hết . Bác sĩ Tần,  thấy cô    vai trò ở bệnh viện mà,  tự dưng  nhảy nghề ?
- Đây mới chính là đam mê của . – Cô  đáp.
Kiến Quốc thở hắt  một cái, đưa trả  hồ sơ  đến  bịch xuống ghế. Tần Vy An lúc  mới bước tới bắt tay Vỹ Đình, niềm nở ca tụng.
- Chào ngài chủ tịch, trông  vẫn phong độ như ngày nào.
- Cậu  là tác phẩm của phẫu thuật thẫm mỹ mà. - Kiến Quốc nhọn miệng chen .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-49-tro-ly-moi-cua-lam-kien-quoc-1.html.]
- Cũng là tác phẩm cuối cùng của  đấy. - Tần Vy An hùa theo.
- Hai  định  đây bới móc đời tư của  ? – Vỹ Đình đen mặt, nghiêm giọng.
Cả Kiến Quốc lẫn Tần Vy An mải  mà quên mất điều tối kỵ, Vỹ Đình vốn   ai nhắc  chuyện . Thế là Kiến Quốc vội vàng  lên, tóm lấy tay Tần Vy An kéo trượt  ngoài, gấp gáp chống chế.
-  đưa cô  tham quan Thịnh Vũ.
Đôi nam nữ  , căn phòng  trở nên yên ắng như  khi, chỉ còn tiếng bàn phím và tiếng bút chạy  giấy thi thoảng cất lên. Mãi khi Tuấn Kiệt vác mặt  thì bầu  khí mới đỡ trầm mặc chút ít.
Thấy Tuấn Kiệt liên tục kiểm tra điện thoại trong khi đợi  ký hồ sơ, Vỹ Đình chợt nhớ đến những lời mà Kiến Quốc cảnh báo, xem  tên trợ lý  yêu thật , chắc là đang  lời mật ngọt tán tỉnh đối phương đây, nghĩ đến đó,  khẽ mỉm .
Tuy Vỹ Đình cho là , nhưng thực  đó chỉ là những dòng tin nhắn quan tâm bình thường mà thôi, Tuấn Kiệt vẫn  dám  gì với Hà Mỹ Đình cả,  chỉ hỏi xem cô ăn cơm , đang  gì, tỉnh C bây giờ  nắng  chăng…
Ngày đầu của tuần  việc kết thúc mà ai cũng  cảm giác như thời gian trôi quá nhanh, với sếp lớn  nhân viên đều cùng chung nhận định như . Nhấp chuột tắt máy tính xong, Thủy Nguyệt sắp xếp  hồ sơ gọn gàng  xách túi  về.
Chưa đến cổng nhà thì thấy Kiến Quốc đang đợi sẵn, cô nhanh chân chạy  gần. Cả ngày hôm nay,  đưa Tần Vy An  tham quan các phòng ban công ty  giúp cô  tìm nhà, tuy công ty  khu tập thể cũng sạch sẽ thơm tho nhưng con  đó  thích sống một  yên tĩnh.
- Kiến Quốc. – Thủy Nguyệt cúi đầu khẽ chào.
- Em về ,  định đến công ty đón em nhưng thấy trễ quá, đoán chừng em  lên xe buýt nên chạy thẳng đến đây. – Kiến Quốc mỉm   thiện.
- Anh tìm em  việc gì ? – Cô ngại ngùng hỏi.
- Tặng em. – Hắn    đưa đến  mặt cô một chiếc hộp.