Gương mặt Thủy Nguyệt sáng bừng lên khi  thấy bên trong là những bức ảnh chụp cô  ngựa gỗ, phong cảnh biển lúc hoàng hôn và bình minh, còn  cả một cặp vạc sứ trắng.
- Đẹp quá. – Cô xúc động cất lời.
- Em thích là .
Hắn dịu giọng  và đưa mắt  túi thức ăn  tay cô,  kịp ngỏ lời thì điện thoại vang lên ầm ĩ, buộc   mau . Chẳng  Tần Vy An  gì mà vòi nước bung bét cả , cô   nhờ ai, liền gọi luôn cái tên  chở   thuê nhà.
- Bác sĩ Tần, kiếp   mắc nợ cô  ?
Kiến Quốc ré lên và cúp điện thoại, thở dài một  lấy  bình tĩnh xong,   sang  Thủy Nguyệt,  tiếc nuối.
- Anh  đây, chiều vui em nhé.
- Vâng, cám ơn . – Thủy Nguyệt dịu dàng cúi đầu.
Tên phó tổng ngậm ngùi lái xe  trở  chỗ Tần Vy An. Nhìn căn nhà sũng nước, cô gái   mặt cũng ướt loi ngoi lói ngói, cái bộ dáng sang chảnh lúc sáng bay biến,  chỉ  lắc đầu, vội chạy đến đồng hồ nước khóa van .
- Nhà quê lên tỉnh? - Hắn hếch mặt hỏi.
- Không, tỉnh cao xuống tỉnh thấp. - Tần Vy An chữa thẹn.
Lườm Tần Vy An một cái , Kiến Quốc vội chạy  mua ống keo về, tỉ mỉ dán  cái vòi nước, cô thì xả khăn lau nhà. Xong việc của ,  sang thấy cô tiểu thư đang lụi hụi,  liền nhào vô, xắn tay áo phụ giúp, nghĩ rằng kiếp  chắc  cũng ăn cắp ăn trộm gì của cô đây nên mới  đày đọa thế . Lau nhà xong, ngẩng lên thì trời  tối,  bảo cô tắm gội  đồ  chở  ăn luôn. 
Tần Vy An  khi dùng cơm liền ngỏ ý  ăn chè, thế là Kiến Quốc chở cô  quán chè ven đường, vì   bảo quán   từ  lâu, tuy  sang chảnh nhưng  vô cùng nổi tiếng.
- Kia   là chủ tịch của chúng  ? – Tần Vy An bất chợt lên tiếng.
Dõi theo ánh mắt của Tần Vy An, Kiến Quốc nhận  đúng là Vỹ Đình , còn  cả Thủy Nguyệt đang  đối diện. Cô bác sĩ thấy sắc mặt tên phó tổng đột nhiên đổi màu, tay nắm chặt ghì xuống bàn thì tỏ  lo lắng.
- Lâm phó tổng,   ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-50-tro-ly-moi-cua-lam-kien-quoc-2.html.]
- Không  gì, ăn nhanh  còn về. – Kiến Quốc nhạt giọng đáp.
- Có cần chào hỏi ?
- Không cần.
Vì Kiến Quốc tỏ thái độ khó chịu nên Tần Vy An thôi  hé răng nữa, cô cố ăn mau mau và theo chân   xe. 
Suốt cả quãng đường, mặt Kiến Quốc cứ như đưa đám, vẻ dí dỏm thường ngày biến mất. Hắn nhớ tới những lời Vỹ Đình  cách đây hai ngày, hóa   bạn     để ý Thủy Nguyệt nhưng vẫn cố tình chen chân  ,  thấy khó chịu vì chẳng  hai  họ quen  khi nào, lẽ nào là lúc gặp ở nhà ăn, hoặc giả là  nữa vì thái độ của cô hôm đó  lạ.
Khi Kiến Quốc đưa Tần Vy An về tới nhà thì cặp đôi chủ tịch, nhân viên mới thủng thẳng  lên trả tiền. Vỹ Đình cẩn thận mở cửa xe, che đầu cho Thủy Nguyệt   ngay ngắn mới chạy sang ghế lái,  xe trở lui. 
Đến nơi,  nhanh chóng nhảy xuống mở cửa cho Thủy Nguyệt bước . Cô mệt mỏi   hồi lâu  nghiêm giọng.
- Chủ tịch Vương, đây là  cuối  nhận lời  ăn cùng ,  nên,    đừng đến nữa.
- Em  quyền từ chối, nhưng  vẫn sẽ đến. Thủy Nguyệt , trái tim em thật sự  rung động   ? – Vỹ Đình kiên quyết giữ vững lập trường, trong chất giọng trầm ấm còn mang theo chút thương tâm.
- Điều đó  quan trọng ? – Cô lạnh lùng hỏi.
- Rất quan trọng. – Anh gật đầu, ánh mắt mong chờ câu trả lời.
- Không  rung động, bây giờ  chỉ  tập trung  công việc thôi,   thể đến nhưng đừng gọi điện  phiền  nữa. Giờ thì về .
Nói xong, Thủy Nguyệt nhanh chóng trở , khóa cửa, lên lầu, kéo hết rèm . 
Vỹ Đình  đó ngóng cổ trông lên, cô gái  thật  cách khiến  khác hụt hẫng, hôm qua  bộ dạng bối rối   còn nghĩ cô bắt đầu  cảm giác với , giờ thì  , một lời cắt đứt. Ngước  khung cửa  phủ kín,  khẽ thở dài.
- Tiểu Nguyệt, trái tim em bằng đá  ? Nếu em  tập trung  công việc  thì  sẽ dùng công việc để tiếp cận .