Xẩm tối, Thủy Nguyệt đem chiếc váy trắng mới mua lúc chiều , ướm   ngắm nghía  gương, tỏ vẻ hài lòng. Cô dự tính sẽ mặc nó để tới buổi sự kiện cuối năm của công ty.
Vì tác phẩm mới đang đến gần những chương cuối nên cô cố gắng thức thêm một chút. Thi thoảng đưa mắt  qua kẽ hở của bức rèm vẫn thấy Vỹ Đình  đấy. Chiếc áo sơ mi trắng   trông hao gầy hơn.
Cô thở dài, với tay tắt điện,  trầm ngâm một đỗi. Lát , đoán chừng   rời  mới bật  bóng đèn, tiếp tục đánh máy. 
Mãi đến tận khuya thì  xong chương mới. Theo thói quen, cô   qua khe hở  nữa. Thấy chiếc xe vẫn đậu ở đó, cô thoáng ngạc nhiên, vạch màn trông xuống.
Phía , bên lề đường, chỗ cống thoát nước là một  đàn ông đang gục đầu, trông giống như một kẻ say rượu. Thủy Nguyệt căng mắt  . Nhận  dáng hình  quen quá, cô vội vàng chạy nhanh xuống cầu thang, mở cổng  lao sang bên  đường.
- Kiến Quốc,    ở đây? Anh   ? Sao  uống nhiều ?
Kiến Quốc say đến mức   vững,  ngả tới ngả lui  nhào luôn   Thủy Nguyệt. Cô  quanh  quất, đường vắng chẳng còn một ai, cô đành cố gồng  dìu  sang đường   nhà.
Đặt Kiến Quốc xuống sô pha xong, cô vội vàng lấy nước cho  uống  lấy khăn vắt nóng lau mặt cho . Kiến Quốc nắm chặt lấy tay cô, đôi mắt  đỏ ngầu.
- Nguyệt nhi, …  thích...
Chưa  xong thì  lăn   ghế, nhắm nghiền mắt. Thủy Nguyệt mau mắn lấy gối chặn phía  lưng cho   nghiêng, cô sợ   sặc.
Suốt đêm, cô chẳng dám về phòng ngủ, cứ  canh chừng. Cuối cùng, mệt quá, cô    sô pha.
Khi ánh ban mai chiếu xuyên qua ô cửa kính thì Kiến Quốc mới mơ màng tỉnh giấc, đầu  đau như búa bổ. Nhác thấy  con gái trong mơ đang   mặt,  giật b.ắ.n cả , vội vàng bật dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-55-vi-khach-khong-moi-1.html.]
- Nguyệt nhi,  em  ở nhà  ?
- Lâm phó tổng,  uống nhiều rượu quá nên mất trí nhớ  ? Nước chanh em mới pha đấy,  rửa mặt  hãy uống.
Nói , cô xoay  xuống bếp, nhanh chóng  món bánh mì sandwich trứng rau cuộn. Kiến Quốc lững thững theo ,   tựa vách  cô. Bản  cũng  nhớ  chạy đến đây kiểu gì. Hôm qua,  khi  ăn tối và uống một chút với Tần Vy An thì  trở về.
Trên đường về,  buồn tình quá nên tạt  quán bar, định bụng vui chơi một chút cho đỡ sầu, ai ngờ càng say thì  càng sầu, mà sầu quá thì   nhớ đến cô nên trong tâm tưởng cứ thế lái xe đến tận đây.
Rửa mặt xong xuôi,   bản  trong gương mà bất mãn quá,  để  con gái  thích thấy bộ dạng chẳng  gì của  thế ,   hôm qua    điều gì  nên   chăng nữa.
Cầm cái bánh  tay,   ăn  lén  Thủy Nguyệt, thấy cô vẫn  tự nhiên nên cũng yên tâm phần nào.
- Hôm qua    thích… - Cô lên tiếng.
- Hả? Anh   thích… - Kiến Quốc tỏ vẻ sợ hãi.
- Anh chỉ  đến đó thì ngất luôn nên em cũng  . – Cô .
- À. Là thói quen thôi, khi say rượu thì  thích uống nước đá. - Hắn  gượng gạo.
- Anh say đến thành thói quen luôn  ? Kiến Quốc, uống rượu nhiều   ,  say  lái xe quá nguy hiểm.
- Khiến em bận tâm ,  xin ,    sẽ kiềm chế bản .