Vừa lái xe chầm chậm tiến  đến cổng thì chẳng  từ , vô   nhằm hướng  nhào tới, tay cầm băng rôn, hình ảnh các thứ, hò hét tưng bừng.
- Lộ thiên vương,  xuống xe  ? - Mấy cô gái đồng loạt lên tiếng.
- Lộ thiên vương,   cho chúng em gặp mặt với. - Đám nữ sinh còn đang mặc đồng phục nhao nhao.
- Tiểu Lộ ,  cho  xin chữ ký về cho cháu gái nhé. - Một bà lão  tuổi chen .
Lộ Tinh Văn chẳng  họ  gì, chỉ thấy mấy cái miệng nhóp nhép. Hắn quên mất   nổi tiếng nên cứ mặt trần mà , chẳng trùm khăn đội nón gì cả. Ban nãy  mấy  trong bệnh viện  thấy  nên tung tin  ngoài, thế là   dính chưởng.
Hắn vội vàng bấm  gọi Diệp Trân điều  đến cứu. Đâu chừng mười phút , mấy mươi vệ sĩ chạy đến, giải tán đám đông, mở đường cho  lái xe . Vừa về đến công ty,  liền  Diệp Trân chặn , quát cho một trận nên .
- Em nên chú ý  phận lúc  của  chứ,   như hồi xưa , lỡ gặp fan cuồng, họ đập cả kính xe  để gặp em thì    hả?
- Chị ơi, là em nhất thời quên mất   nổi tiếng,   em sẽ cẩn thận. Chị đừng giận nữa mà.
Diệp Trân lườm Lộ Tinh Văn một cái   . Hắn ảo não  theo,  buồn bản  vô cùng, thế mà  cô giận , xem  đường đưa cô về chung nhà còn xa xăm quá,  lo  khi nào   lời tận đáy lòng   cô chửi cho tơi bời  . Hắn ước gì  lớn hơn cô mấy tuổi hoặc là bằng cũng , còn nhỏ hơn cứ thấy lép vế thế nào .
Trưa tàn, chiều buông. Tan ,  đường về nhà, Thủy Nguyệt ghé bách hóa mua một ít nho và táo,  đó tự bắt xe buýt đến bệnh viện, cô  hỏi phòng của Vỹ Đình  bấm thang máy lên tầng năm. 
Vừa ở xa thì thoáng thấy cô gái trong chiếc váy màu trắng thanh lịch, tay xách một giỏ trái cây bước . Thủy Nguyệt vẫn đến  cửa phòng,  im một quãng  lặng lẽ rời , cô   đó là Như Ý mặc dù cô  bịt bùng kín mít.
Như Ý đặt giỏ trái cây lên bàn, đến  bên cạnh. Ban nãy, cô  ghi hình xong liền chạy tới thăm Vỹ Đình luôn.
- Vỹ Đình,  định   với cô   ? Anh vì bảo vệ cô  nên mới  thương. Cô     là Văn Phong ?
- Vẫn .
- Anh định dùng  phận mới  theo đuổi cô  ? 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-62-dua-nhau-di-tham-benh-2.html.]
- Phải. Vậy nên, em đừng  gì cả, đừng  hỏng kế hoạch của .
- Kế hoạch? Kế hoạch gì?
- Trả thù.
- Trả thù ?
Như Ý sững sờ  Vỹ Đình, cô thấy mơ hồ quá,  đôi phần hoảng sợ. Anh bước xuống giường, đến cạnh khung cửa kính, mắt  xa xôi.
- Anh cố vượt qua tất cả để chỉ mong  ngày gặp  và bắt  đó  trả giá cho những gì cô  gây . Như Ý, em   lòng thù hận của  đối với  khiến  thành bộ dạng nửa  nửa quỷ sâu sắc đến thế nào ? 
- Anh định sẽ  gì ?
- Tiếp cận, hy sinh, khiến cô  yêu  sâu nặng, yêu sống yêu chết,  đó cho cô  nếm trải cảm giác  bỏ rơi,  phản bội và  đến công việc nuôi sống bản  cũng chẳng còn. 
Vỹ Đĩnh   những lời    khiến cho Như Ý thập phần sợ hãi. Cô vội vàng tìm cớ rời , nếu còn  , cô e rằng  sẽ  thấy dáng vẻ   của .
Đôi chân cô run rẩy  giày cao gót,   khỏi phòng, bước  mấy bước thì ngã sóng soài, nữ y tá  ngang  thấy liền chạy đến đỡ lên. Như Ý gạt tay  tiếp tục hướng về phía thang máy.
Cô luôn lo lắng một ngày nào đó  sẽ   sự thật. Anh   còn là Văn Phong hiền lành, nhu thuận của ngày xưa nữa ,  bây giờ m.á.u lạnh vô tình, ghi thù khắc oán. 
Suốt bao năm nay, cô vẫn thường mơ về giấc mơ  phát hiện  tất cả và trút hết oán hờn lên , để  thể yên giấc, cô  dùng đến thuốc an thần mỗi đêm.
Chu Hồng thấy suốt đoạn đường về, Như Ý như kẻ mất hồn, mắt đờ đẫn   khung cửa kính thì lo lắng vô cùng.
- Như Ý, em ăn gì ?
- Không, chở em về nhà .