Đồ ăn  tới thì mắt Mạc Cách Tùng sáng lên, mời đại mời đến  cắm mày cắm mặt mà ăn. Hắn lột tôm xong liền cho  miệng nhai khí thế, Lưu Niệm Từ còn ngỡ  lột cho , cô thầm nghĩ  ngoài đời và trong phim khác  thế nhỉ, hình tượng nam thần ngôn tình, ga lăng bỗng chốc sụp đổ, hóa thành một lão Trư  hơn chẳng kém.
Ăn xong,  ngỏ ý đưa Thủy Nguyệt về vì tiện đường. Nhìn cô gái tủm tỉm  qua gương chiếu hậu,  liền thắc mắc.
- Em họ ,  gì ?
-  đang nghĩ  hồi đó vai Trư bát giới  giao cho  nhỉ?
- Từ trưa đến giờ  chẳng  gì  bụng, ban nãy mà hai  đến trễ chút nữa là  ngất luôn .
- Cảm ơn , bận rộn như  mà vẫn nhận lời giúp .
- Anh em trong nhà cả mà, đừng khách sáo.
- Anh em trong nhà ? Cắt, cắt.
Hắn  cô  thì phì , thầm nghĩ nếu  cô em gái như  thật   mấy, ba   sinh  mỗi    lo  ăn, chẳng sinh thêm đứa nào nữa nên từ nhỏ đến lớn  vẫn luôn mong   em trai hoặc em gái cho bằng chúng bạn.
Đến nơi, Mạc Cách Tùng thả Thủy Nguyệt xuống  nhanh chóng rời . Từ dạo gặp Như Ý ở quán cà phê,  giữ đúng lời hứa   phiền nhưng vì   cô   mân mê mấy chậu hồng và lan  khi ngủ nên đêm nào cũng chạy đến nhà cô, hệt như model của Vỹ Đình. 
Có điều là Vỹ Đình mặt dày hơn , chui  ngoài,  bánh tráng phơi sương phơi gió khiến   động lòng, còn  vì sợ   bảo  nuốt lời nên trốn tịt bên trong, chỉ nhướn mắt lên , khi nào mỏi quá thì lái xe trở về.
Vì  ăn tối nên Thủy Nguyệt đỡ  nấu nướng, tắm gội xong, cô tập trung   văn luôn. Cứ thế, khi đồng hồ điểm mười hai giờ đêm thì cô cũng  thành chương cuối của bộ tiểu thuyết “Dã tâm”, tác phẩm mà cô   trong suốt ba năm liền. 
Theo thói quen, cô  ban công ngắm trăng. Đang tận hưởng làn gió đêm lùa   mát rượi thì nhác thấy bên , cảnh tượng na ná lúc   xuất hiện. Kiến Quốc đang vật vờ ngay  cổng, miệng  ngừng gọi tên cô. 
Cầm lòng  , Thủy Nguyệt vội vàng chạy xuống. Cổng  mở, Kiến Quốc liền ngã nhào   cô,  thở nồng nặc mùi rượu.
- Kiến Quốc,    uống rượu nữa ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-76-tra-on-cho-luu-niem-tu-2.html.]
Vừa hỏi, cô  dìu   trong. Mới đặt   xuống sô pha thì   nhanh chóng bật dậy tóm lấy tay cô, đôi mắt như  một mảng sương mù vây phủ.
- Nguyệt nhi,  thích…
- Nước đá đúng ? Để em  lấy.
- Anh thích em.
Dứt lời thì Kiến Quốc  lăn đùng , bất tỉnh nhân sự. Thủy Nguyệt  ba chữ cuối thốt lên từ miệng  mà cảm giác như   điểm huyệt. Cô mơ màng đoán  lúc   lẽ  cũng định  thế .
Lấy tấm chăn đắp lên   xong, cô lẳng lặng trở về phòng. Đưa mắt  cặp vạc sứ trắng và vô  tấm hình cặp  dây, cô khẽ thở dài, lời chọc ghẹo ban đầu của  cô  quên mất,  thời gian   cứ cho rằng cả hai là những  bạn  của .
Một đêm thật ngắn trôi qua, nhường chỗ cho ngày  đến. Tiếng gõ cửa phòng vang lên khiến Thủy Nguyệt giật , cô dậy từ sớm nhưng ngại đối mặt với Kiến Quốc nên trốn luôn bên trong, chẳng dám  ngoài, may  hôm nay là cuối tuần,    .
- Nguyệt nhi, em   chuyện với  một lát.
Nghe giọng điệu , cô đoán chắc là  nhớ rõ chuyện đêm qua . Cắn chặt môi, cô cố lấy  bình tĩnh và dũng khí  mở cửa bước , mắt dán xuống sàn.
- Kiến Quốc.
- Nguyệt nhi,  chỉ  xác nhận một điều, hãy trả lời , em yêu Vỹ Đình đúng ?
Thủy Nguyệt ngẩng đầu   một hồi   cúi xuống sàn, ngập ngừng.
- Em… em   nữa.
- Vậy thì… Nguyệt nhi, từ hôm nay  chính thức theo đuổi em.
- Sao cơ?
Kiến Quốc mỉm  đầy hàm ý   lưng . Thủy Nguyệt  cứ như sét đánh ngang tai. Đối phó với Vỹ Đình   kiệt quệ , giờ  thêm Kiến Quốc nữa chắc cô đột quỵ mất thôi. Cô  cảm giác  sẽ  qua khỏi con trăng , trong đầu đột nhiên nảy  ý định rời khỏi Thịnh Vũ để mà chạy trốn.