Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Sau khi rời nhà họ Vương, cô bỏ   lưng thành phố hoa lệ, lên miền núi sống cùng vợ chồng cô bạn Phương Giao Tình. Phương Giao Tình chỉ học hết cấp ba  nghỉ và   nuôi  bạn trai cũng là chồng cô  bây giờ học xong đại học.
Thế nhưng, mức lương một sinh viên mới  trường như Tăng Vỹ  đủ lo cho hai  con Phương Giao Tình nên cả nhà họ quyết định  về cố hương, tiếp tục nghề nông của ba .
Bốn năm  vùng núi thanh bình yên ả phần nào xoa dịu nỗi đau trong tim nhưng buồn thì cứ còn mãi.
Phía bên  bức tường, Vỹ Đình cũng đang tựa lưng  trời biển. Những con sóng trắng nối  chạy  chạy , ánh đèn của đoàn tàu thấp thoáng phía xa đang trở về.
Đưa ly vang lên môi uống cạn,  chẳng  từ bao giờ mà   biến thành một kẻ nghiện rượu, nếu  khiến bản  say thì   thể nào ngủ  yên giấc. Cái giá lạnh của mùa đông khiến cho    đau nhức vô cùng, vết thương trong tim  càng đau đớn hơn.
Trời  hửng sáng, Thủy Nguyệt, Vương Nhược và Lục Ngạn nhanh chóng rời khỏi khách sạn. Lục Ngạn ngáp tới ngáp lui, lên xe  tiếp tục ngáy khò khò,  bảo ngoại trừ lúc bắt tay   phim thì dậy sớm đối với  là một cực hình. Thủy Nguyệt  bộ dạng của  trong gương chiếu hậu mà  nhịn  , chẳng trách  béo tròn đến . 
- Vương phó tổng, ngày mai  cho em nghỉ phép nhé. – Cô  sang Vương Nhược, thỏ thẻ xin xỏ.
- Em  việc gì ?
- Ngày mai là giỗ  em.
- Được,  để  đưa em .
Vương Nhược  dứt lời thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Dãy  hiện  màn hình là của trợ lý Diệp Trân.
- Anh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-8-buc-vach-ngan-doi-2.html.]
- Vương phó tổng, khi nào  về ? Phía đối tác yêu cầu gặp  để lên ý tưởng thiết kế cho trang sức  kèm bộ sưu tập sắp tới của họ. – Giọng Diệp Trân  gấp.
- Anh đang  đường về.
- Vậy em hẹn họ ngày mai nhé.
Nghe Diệp Trân xếp lịch, Vương Nhược liền  sang Thủy Nguyệt, cô mỉm   hiệu  hãy nhận lời.
- Được, hẹn  báo giờ  cho .
Đưa tay tắt điện thoại,  áy náy  Thủy Nguyệt. Mới  mở miệng bảo đưa cô về thăm mộ thì công chuyện  đột xuất tới.
- Anh xin . – Vương Nhược ái ngại cất lời.
- Đừng đặt nặng mà, thực , em thích  xe buýt hơn. – Thủy Nguyệt vui vẻ đáp.
- Em chê xe  ?
- Làm gì ,  cho em cái bánh xe thôi thì em cũng bán  bộn tiền  chứ.
Nghe cô  xong mà Vương Nhược chẳng nhịn  . Cô gái  hài hước y hệt như tên họ Lâm .
Chiếc xe cứ thế lao vun vút  đường, biển xanh dần khuất tầm mắt, phía  lưng vẫn là tiếng thở đều đều của Lục Ngạn.