Thấy Vương Nhược  đến cổng khách sạn. Hạ Hạ liền chạy  đón , tất bật mấy ngày liền nên cô gầy   nhiều.
- Chào Vương phó tổng, chị Thủy Nguyệt   cùng  ạ?
- Chủ tịch vẫn  đến ? Họ  chung với  mà. – Vương Nhược ngạc nhiên.
- Chủ tịch đến    ? - Tuấn Kiệt cũng  chui  khỏi xe, hớt hải hỏi.
- Vẫn  thấy. - Hạ Hạ lên tiếng.
Ban nãy,  tới cổng chào thì Tuấn Kiệt gọi điện xác nhận  một  cho chắc nhưng điện thoại của Vỹ Đình cứ ò í e. Thế nên  cứ chạy chầm chậm để phòng khi sếp lạc đường thì   tìm cho nhanh, cuối cùng, gọi hoài   nên  chạy thẳng đến đây xem thử   tới  .
Vương Nhược vội nhấn  gọi Thủy Nguyệt. Như Ý  kế bên lộ rõ vẻ lo lắng. Cô   thể Vỹ Đình  khỏe, lý   nên lái xe đường dài, cô   ngờ  cũng tham gia đợt triển lãm  ,  khi  vẫn để cho Kiến Quốc và Vương Nhược lo liệu chứ ít khi nào xuất hiện.
- Không  tín hiệu. - Vương Nhược lên tiếng.
- Không  xảy  chuyện gì chứ? - Như Ý hồi hộp hỏi.
- Chắc  ,  lẽ tạm thời mất sóng, lát nữa gọi  thử xem. -Vương Nhược bình tĩnh đáp.
Trong khi tình hình ở khách sạn căng như dây đàn thì trong vùng rừng núi hẻo lánh, cặp đôi sếp tổng và nhân viên cũng chẳng khá hơn. Gọi điện mãi   nên Thủy Nguyệt và Vỹ Đình liền  ngược trở . Xui xẻo cho hai  chị, con đường   tảng đá to đùng lăn xuống chắn ngang ngay giữa. Họ đành   tìm lối khác, cơ mà đường sá gì cứ na ná  nên Vỹ Đình cứ lộn tới lộn lui, đến tận chiều vẫn loay hoay như gà ăn  bò xít ở trong rừng.
- Chủ tịch  phía  kìa,  thấy khói ? – Thủy Nguyệt đưa tay chỉ.
- Chắc là   ở, để  chạy tới xem . – Vỹ Đình đáp và mau mắn lái xe theo hướng tay cô.
Chiếc xe dừng   một ngôi làng, nhà ở đây đều   tán rừng, mỗi căn cách  cả  vườn rộng. Dưới tàn cổ thụ là  nhiều những cây ăn trái. Hai đứa bé đang nhảy cò cò vội ngừng , tiến đến chiếc ô tô bóng láng,  đưa tay sờ,  khe khẽ xuýt xoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-87-lac-giua-nui-rung-1.html.]
Người phụ nữ  tuổi đang  thêu khăn trong nếp nhà gỗ, nhác thấy Vỹ Đình và Thủy Nguyệt thì vội vàng bước , giọng   lơ lớ nhưng cô và   cũng hiểu. Sau khi trình bày  cảnh của  cho bà  thì   con đường  đá chắn là đường nhanh nhất để thông  quốc lộ đến thành phố của tỉnh L, còn mấy đường  thì xa lắm. 
Thủy Nguyệt  sang Vỹ Đình thở dài. Xe của  chạy lòng vòng cả ngày nên xăng chẳng còn nhiều, nhỡ  giữa đường hết mất thì      nữa. Cô đang ủ dột thì tiếng chuông điện thoại của Vỹ Đình reo lên, bên  là giọng Tuấn Kiệt run như cầy sấy.
- Ôi trời, sếp ơi,   tới   ạ? Em gọi  mãi  .
- Chúng   lạc, ở đây sóng điện thoại lúc  lúc ,  gọi cứu hộ đến giúp , đường  đá lăn xuống chắn ngang nên xe   .
Tuấn Kiệt vội vã ghi  địa chỉ theo lời Vỹ Đình, bên cạnh  là một đám  đang háu háu ,  ghi kiểu gì mà chỉ     chứ  ai hiểu cả, trông cứ như thứ ngôn ngữ cổ đại. Mọi  bắt  tin báo bình an của Vỹ Đình mới thở phào, lục đục trở về phòng tắm gội, nghỉ ngơi.
Thế là, Thủy Nguyệt và Vỹ Đình đành trú  ở làng qua đêm, vì theo lời Tuấn Kiệt thì sáng ngày mai, đội cứu hộ mới đưa xe cẩu đến nâng tảng đá   . 
Bữa cơm tối đạm bạc với ít rau, măng và muối vừng nhưng những đứa trẻ ăn  ngon lành, Thủy Nguyệt  thế, bất giác thấy cay sống mũi. Qua hỏi han, cả hai mới  chủ nhà là một góa phụ, con gái bà  rời làng, theo chồng xuống thị trấn  việc, để  hai đứa cháu cho bà chăm sóc, đứa con trai sáu tuổi và đứa bé gái út mới tròn bốn tuổi thôi.
Nơi đây  ánh điện,  bàn ghế, ăn cơm thì trải chiếu  quây quần  bếp lửa lập lòe, đôi lúc phát  tiếng nổ lách tách.
Ăn uống, dọn dẹp xong,  phụ nữ dẫn Thủy Nguyệt và Vỹ Đình đến căn nhà gỗ nhỏ phía , vốn là nơi vợ chồng con gái bà từng sinh sống nhưng giờ   xa nên bỏ trống.
- Hai vợ chồng nghỉ tạm đây nhé.
- Cám ơn. - Vỹ Đình đáp lời, đón lấy hai cái gối và chiếc chăn mỏng từ tay bà .
Căn nhà tuy    ở nhưng vẫn  quét tước sạch sẽ. Sát vách kê duy nhất một chiếc phản gỗ, Thủy Nguyệt tần ngần  Vỹ Đình,  đoán  ý cô, mỉm .
- Em cứ ngủ ở đó ,  trải áo  đất  .
- Không  , mỗi  một bên,  đất lạnh lắm. - Cô đáp.